Mỗi người có một cách trưởng thành khác nhau
Mỗi người có một cách trưởng thành khác nhau
Mỗi người có một cách trưởng thành khác nhau
“Không vàooo!” Ba vỗ bàn tay lên đùi vang lên một tiếng “đét” rõ to cùng với tiếng xuýt xoa vì tiếc, ánh mắt mình láo liếc nhìn cánh cửa không-cách-âm rồi nhìn vào cuốn tập với chằn chịt ký tự gen thế hệ F2, F3. Mình ném bút, đắp chăn phủ kín đầu, tự nhiên nước mắt ứa ra vì cảm thấy bất công “Người lớn sao mà sướng thế!”.
Ừ thì mình thi Đại học vào trúng mùa World Cup. Bạn có công nhận không, vào những thời khắc như vậy, ta chỉ ao ước chạy thật nhanh qua những kỳ thi khắc nghiệt? Mình muốn trưởng thành, bởi nhìn ba, mình thấy người lớn sao mà vững chãi thế, ung dung thế! Và có những ước mơ, theo lẽ tự nhiên nó sẽ đến… 2018, mình tốt nghiệp, cũng vào mùa World Cup. Năm nay, mình chẳng còn phải ậm ừ mỗi lần ba xem đá banh nữa. Cũng chẳng phải chốc chốc vờ ra uống nước chỉ để xem tỷ số hiện tại là bao nhiêu. Mình hiển nhiên có thể ngồi thong dong cỗ vũ cho đội tuyển mình thích mà chẳng phải lo rằng à, hôm nay phải giải hết 3 đề Sinh, 4 đề Hóa, bài tập thế nọ thế kia,… để kịp ngày mai lên lớp. Ấy thế sao, cảm giác lại chẳng được như mình từng nghĩ? Những trận đá mình từng thèm thuồng muốn bỏ cả tương lai để xem giờ đây chẳng đủ sức để có thể níu mình đến 5 phút. Thoắt một cái mình bị đẩy đến ngưỡng cửa trưởng thành. Ờ thì mình từng cho rằng, cứ tốt nghiệp xong kiếm được việc làm thì thế nào cũng sẽ ổn. Vậy nhưng, mình đã kịp hoàn hồn khi đâm sầm phải phải những từ khóa như: kiếm tiền, đóng thuế, kết hôn, sinh con, xây nhà, phụng dưỡng cha mẹ,… Đối mặt trước những trách nhiệm chẳng mấy thích thú của người lớn như vậy, mình quay quắt chiến đầu đến quên đường lạc lối, mình trở thành người lớn một cách khó khăn như thế đó!
Trưởng thành thực ra là một khái niệm rất vô chừng, chỉ cần chịu khó lân la trên mạng xã hội, ta có thế thấy đến hàng trăm nghìn bài viết xoay quanh chủ đề này. Mỗi người có một định nghĩa riêng, chuẩn mực riêng. Nhưng trên tất thảy những sự khác nhau ấy là điểm chung: Trưởng thành là một hành trình cô đơn, thực sự rất cô đơn. Đến một thành phố xa lạ, mình tự do trong cách sống, sinh hoạt, thói quen, trang phục, sự lựa chọn,… tất thảy mọi thứ. Và một điều tất yếu xảy ra như một hệ lụy: Mình rất cô đơn. Mình cảm nhận rõ nét sự cô đơn đậm đặc đến bức bối, khó chịu. Mình vùng vằng và bất lực. Đã có lúc mệt mỏi muốn gục ngã ở giữa đường, mình cũng tự dặn lòng không thể về nhà trong tình trạng ấy được. Mình đâu còn là một đứa trẻ lao thật nhanh về mách mẹ khi bị bắt nạt. Nếu không thể làm người mình yêu thương tự hào, hà cớ gì khiến họ phải phiền lòng, phải không? Hai chữ “trưởng thành” vỡ ra một nhẽ gì đó trong lòng.
Mình nhận ra rằng, mọi sự trên đời đều không thể đấu lại sức chảy của thời gian. Ao ước trở thành người lớn, trưởng thành trong cái nôi bao bọc của ba mẹ giờ chỉ muốn đổi lấy một lần ảo tưởng rằng mình cứ mãi bé con, ba mẹ cũng chỉ là “người lớn” và chỉ dừng lại ở đó, rồi thôi. Những cô gái hăm-hai như mình, Xin đồng cảm với những chênh chao mà bạn đang trải qua. Hãy đặt tay lên ngực trái và hỏi: “Liệu mình đã trân quý những gì đang có hay chưa?” hay sự thật mình vẫn mãi đang ráo riết chạy theo sống một cuộc đời của người khác? Không phải cứ thêm tuổi, cứ tốt nghiệp là nghiễm nhiên trở thành người lớn.
Thế nhưng, với mình, dù đã sẵn sàng hay chưa mình vẫn phải ra vẻ rằng đã trưởng thành, chẳng phải vì để ngẩng cao đầu với một ai khác. Mà bởi một ngày, mình có thể tự tin nói với ba mẹ rằng, mọi người yên tâm, đừng sợ gì cả, tất cả đã có con! Cảm thương chào mừng bạn đến với thế giới của Trưởng thành. Thực mong bạn hãy chiến đấu hết mình!
Người dự thi: Huỳnh Thị Thu Trang