ĐỜI DẠY TÔI TRƯỞNG THÀNH
Không biết khi nào tôi lại trở thành một người đã trở nên hành động nhiều hơn thay cho những lời nói, đến khi nhìn lại đã thấy mình trải qua và thay đổi nhiều theo năm tháng của thời gian đó là nhờ vào cuộc sống đã dạy tôi đấy
ĐỜI DẠY TÔI TRƯỞNG THÀNH
Không biết khi nào tôi lại trở thành một người đã trở nên hành động nhiều hơn thay cho những lời nói, đến khi nhìn lại đã thấy mình trải qua và thay đổi nhiều theo năm tháng của thời gian đó là nhờ vào cuộc sống đã dạy tôi đấy
Lúc bắt đầu của sự trưởng thành cũng chính là lúc ta cô đơn nhất, cô đơn không phải vì ta không có ai bên cạnh, mà bởi ta đã không còn nhiều mộng mơ như lúc ta chưa trải qua giai đoạn trưởng thành, bỗng nhiên bạn sẽ lại muốn trở về nhà nhiều hơn để được ôm bụng mẹ mà ngủ, được vây quần bên mâm cơm có đẩy đủ các hành viên trong gia đình, bạn muốn mua một vé để trở về cái thời tuổi thơ vô tư hồn nhiên, muốn một cuộc sống bình dị, bình yên, chuyện nhỏ hóa không, chuyện lớn hóa nhỏ, muốn một hôm được quẩy banh nóc, một chuyến phượt thật xa và đôi lúc bạn chỉ muốn một mình để ngồi lại suy nghĩ sẽ giúp bạn lớn dần trong cuộc sống bộn bề ngoài kia...
Đứng ở cái tuổi vừa đẹp vừa chênh vênh 20, lại là một đứa con gái khá là mơ mộng nhiều lúc đặt ra mục tiêu nhưng lại thất bại thảm hại mình đã giận và trách bản thân mình nhiều lắm. Thế nhưng rồi, mình chợt nhận ra là “à, đây là những điều hết sức bình thường mà đời người ai cũng phải trải qua”, không phải sao. Lần đầu tiên đi học xa nhà một mình, trải qua 3 năm đi đi về về ra vô nhưng nói thật không một lần nào về quê vô mà mình không mít ướt, khi nào ba chở ra bến xe đều ươn ướt cay cay khóe mắt, bữa mà cố gắng lắm tự nhủ “ Nhất định, nhất định lần này không được khóc như vậy sẽ làm ba buồn, mình phải thành công lần này” , Ừ thì giỏi chỉ được nữa đường bước vào xe lại như mưa nhận lấy hậu quả của sự kìm nén nó ghê lắm các bạn .... Những ngày sống xa nhà, không được gần ba, cạnh mẹ phải một mình tự chăm sóc và làm tất cả mọi chuyện nó thực sự là khó hơn nhiều khi tôi tưởng tưởng, vì đời đâu được như mơ. Hàng ngày đi lên giảng đường tiếp xúc với khá nhiều bạn nếu so với tính cách năm nhất với cái quan điểm “ai hợp thì chơi, không thì out”, có lẽ tôi đã không có được những người bạn tốt luôn bên cạnh tôi đến giờ. Tôi cũng dần hiểu nếu ai đó không thích mình hay thậm chí là ở mức độ là ghét thì ắt hẳn sẽ có lí do nào đó . Đương nhiên sẽ có một vài thành phần ghét mà không lí do tôi xếp họ vào dạng “dở hơi “ trong bộ não của mình. Việc gặp gỡ nhiều người trong môi trường Đại học như vậy cũng góp phần giúp tôi lớn dần hơn nhiều không phải về mặt tuổi tác mà trong suy nghĩ cộng hành động, có người bạn chân thật luôn sẵn sàng giúp bạn, giảng bài khi bạn ốm dậy, sẵn sàng đi học thay bạn để điểm danh khi bạn ở quê chưa lên kịp ...và cũng không hề ít những người chỉ tiếp cận ta với mục đích chỉ lợi dụng và biến mất nhanh như chớp đâu nhé. Bên cạnh ấy lại còn có kiểu bạn thật giả lẫn lộn, ba hoa “ ăn cây táo, rào cây xung”, nịnh hót thật sự nhiều nhiều lắm...., điều quan trọng ta phải biết nhận ra kịp thời nhười tốt kẻ xấu để có thể bảo vệ được sự an toàn của mình. Nhờ vào bạn bè mà tôi biết được kha khá điều từ môi trường đại học kia đấy nhé. Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ đóng góp vào quá trình trưởng thành trong con người của tôi. Bạn bước chân ra ngoài vỏ bọc của một sinh viên dưới một ngôi trường Đại học tưởng chừng to lớn kia ta lại sẽ phải học cách hòa nhập với cuộc sống bên ngoài. Nó rộng lớn đến mức mà có thể chẳng bao giờ bạn kiểm soát hết trong đầu đâu, mọi điều có thể xảy ra, không sớm thì muộn, quan trọng bạn có đủ bản lĩnh để đứng vững hay sẽ bị xô ngã ngay khi gặp rắc rối xảy ra Nó sẽ phụ thuộc vào kĩ năng sống của bạn nhiều hay ít. Tôi nhớ lần đầu tiên đi phỏng vấn xin việc không hiểu sao bản thân lại rất kiêu, kiểu như tự tin thái quá ý các bạn ạ, run lắm nhưng vẫn cứ tỏ vẻ tự tin, nói cứ ấp a, ấp úng, giới thiệu điểm mạnh bỏ qua điểm yếu ... kết quả chắc các bạn đoán được nhỉ mình nhận được mail bị tạch khá là đau lòng,điều này mình hoàn toàn đoán được điều này khi bước ra ngoài phòng phỏng vấn ngày hôm đấy. Nguyên nhân lớn nhất đó là sự chủ quan của mình khi đã không tìm hiểu rõ công ty & trong đầu luôn nghĩ rằng 100% mình dư sức vượt qua. Qua lần đó thật sự bản thân mình đã rút ra rất nhiều kinh nghiệm cho bản thân chỉ khi có trải nghiệm thực tế các bạn mới có thể hiểu được để cố gắng hoàn thiện bản thân mình ngày càng tốt hơn. Càng va chạm, càng gặp được nhiều người nhiều tính cách điều ấy sẽ mang lại cho chúng ta rất nhiều sự hiểu biết + kinh nghiêm. Nếu bạn cho rằng một con người cứ đến ở một độ tuổi chừng mực nào đó thì sẽ trưởng thành thôi. Không, xin thưa trưởng thành nó là cả một quá trình, nó cũng cần có sự đúc kết,nó không được tính bằng độ tuổi già trẻ bao nhiêu mà bằng cách bạn đã trải qua bao nhiêu vấn đề trên đời này. Có những người đến tận 40-45 tuổi vẫn còn nhởn nhơ cho mình là số một độc nhất vô nhị, chả lo kiếm tiền chăm lo gia đình lông bông không nghề ngỗng, suốt ngày ăn bám gây chuyện cho gia đình suốt ấy thôi, cũng có những đứa trẻ mới 15- 16 tuổi đầu ra đời từ sớm biết nghĩ, biết lo thì đó chính là sự khác biệt giữa sự trưởng thành.
Bạn sẽ nhận ra sự trưởng thành khi bạn có thể chắc chắn rằng phải là điểm tựa cho chính mình đó là điều kiện ưu tiên số một và là nguyên lý mặt tiền, để lúc khó khăn, thất bại,mệt mỏi, yếu đuối nhất bạn vẫn có thể đứng dậy bằng chính đôi chân mình bước tiếp trên con đường bạn đã chọn mà không cần cầu cạnh, nhờ vả ai , đơn giản vì ai cũng có cuộc sống riêng của mình họ không rảnh để cứu vớt cuộc đời bạn khi không có mục đích cụ thể nào cả. Chẳng ai có thể cứu bạn ngoài chính bạn đâu, thật đấy. Khi bạn đủ mạnh mẽ để làm chỗ đứng cho bản thân hãy mở lòng bao dung cần thiết không vì lợi ích riêng tư làm điểm tựa cho những người cần bạn đó mới là đỉnh cao của sự trưởng thành, nó không phải là nói chuyện gì lớn lao cả, nó đơn giản chỉ khi ta lắng nghe,thấu hiểu được những chuyện nhỏ bé đời thường thôi, chẳng hạn khi bạn bè mình buồn muốn tâm sự bản thân mình phải thực sự đồng cảm, cùng chia sẻ và đưa ra những lời khuyên mang tích hữu ích theo chiều hướng tích cực. Người ta vẫn hay thường nói “ mỗi một người chỉ có một đời để sống, thế nên phải làm sao sống thể nào bản thân cảm thấy vui vẻ nhất, và làm những điều mình thích” Đúng câu nói trên không sai chút nào nhưng nó lại khiến nhiều người hiểu sai ý nghĩa. Các bạn trẻ hiện nay cứ mải mê làm điều mình thích, theo đuổi đam mê không hề sai, suốt ngày post hình ăn chơi, stt tâm trạng này nọ các kiểu abcdef... nhưng các bạn có bao giờ nghĩ thời gian đang trôi qua rất mau không sẽ chẳng bao giờ lấy lại được, các bạn có nghĩ cứ theo đuổi đam mê nhưng bản thân đam mê lại không hề hợp với bạn như vậy có vô ích không, các bạn có từng nghĩ lại những lời nói nào của mình đã khiến cho người khác phải buồn chưa....Và các bạn có từng nghĩ cha mẹ mình đang già đi từng ngày không, một tuần bạn gọi điện về nhà được bao nhiêu lần, một năm bạn về nhà được bao nhiêu, bạn đang đẹp trong thanh xuân, sức trẻ tràn trề của thời gian nhưngnđồng thời bên cạnh ấy thời gian cũng đang rút dần đi sức khỏe, tuổi tác của cha mẹ bạn từng ngày đấy.
Ngày ấy là một ngày rất đẹp trời trải qua 10 giờ đông hồ trên chuyến xe đường dài lúc bước ra khỏi xe về với quê hương đón tôi bằng một khung cảnh bình minh rất rất đẹp ánh hồng hồng pha với màu xanh của nền trời thêm chút vàng nhạt óng ánh như màu mỡ gà phải nói là tuyệt vời luôn, mải mê nhìn tôi đã không biết ba tôi đến đón tôi từ lúc nào. Hai cha con nhìn nhau cười rất tươi và rất hạnh phúc đó cũng là lần tôi xa quê lâu nhất. Nhìn ba hạnh phúc tôi vui lắm nhưng thấy trên mặt ba tràn đầy nếp nhăn, ốm hơn trước tôi lại không kiềm được lòng mình nữa. Ba hỏi lần này về chơi được lâu không? Dạ chắc khoảng hai tuần ba ạ ...Ba lặng thinh, ngồi sau nước mắt tôi thì cứ chảy, thấy bản thân vô dụng, khóc vì những áp lực ngoài kia, khóc vì nhớ nhà,nhớ ba thương mẹ, khóc vì chả muốn làm người lớn nữa cứ mốn ở mãi bên ba mẹ thôi.... khi về đến nhà tôi thấy ba gạt nước mắt, tôi đoán ba đã thấy mình mít ướt rồi ba cũng không nói gì lặng thinh kêu tôi “ Đi xa, mệt rồi vô nằm nghỉ xíu lát dậy ăn cơm con”. Ba tôi vậy đấy, trong quá trình tôi lớn lên ba dạy tôi rất nhiều điều, từ nhỏ ba luôn kêu tôi tự học, tự làm, tự lo nhưng lúc nào ba cũng cạnh bên, giúp đỡ khi tôi thất bại. Và tôi hoàn toàn tự tin khoe với mọi người rằng “ ba mình là một siêu anh hùng chính hiệu đấy nhé” Con cảm ơn ba và con yêu ba mình nhiều lắm.
Vì vậy các bạn ạ, cuộc đời rất ngắn, sống vì mình nhưng cũng phải nghĩ cho người khác, biết đặt mình vào người khác và hãy đừng quên gia đình là điều tồn tại duy nhất, đừng làm cho ba mẹ buồn thêm nữa hãy cứ nói ra tình cảm của mình những lời yêu thương chân thành nhất khi còn có thể.