Con gái mẹ đã thật sự trưởng thành rồi
Con gái mẹ đã thật sự trưởng thành rồi. Lần tới mẹ sẽ đi cùng con, mẹ nhé!
"Con gái mẹ đã thật sự trưởng thành rồi. Lần tới mẹ sẽ đi cùng con, mẹ nhé!"
“Mẹ hôm trước cho tao 500k đi Sapa”
“Lần tới đi Hạ Long tao xin bố mẹ là được”
“Chắc lần này phải xin phụ huynh mới có tiền đi”
Chợt quay lại bản thân mình, đã lâu lắm rồi, tôi không còn xin mẹ tiền đi chơi xa như chúng bạn nữa. Hai mươi tuổi đầu, tôi biết thế nào là xê dịch, biết đi và khao khát được đi. Tôi luôn cố gắng chăm chỉ làm thêm để có đủ tiền cho những chuyến xa nhà. Tôi không hề biết rằng, đó là sự trưởng thành của bản thân. Đến khi chúng bạn kể rằng, tiền đi của chúng nó là của bố mẹ, tôi mới phát hiện ra, bản thân đã thật sự trưởng thành rồi.
Khái niệm trưởng thành rất mông lung. Không ai hiểu rõ và hiểu toàn diện về nó cả. Ai cũng không thể bé mãi mà đều phải trưởng thành. Nhưng mỗi người lại trưởng thành theo những cách khác nhau và ở những khoảng thời gian không giống nhau. Có người vì gặp biến cố lớn của gia đình mà trưởng thành. Có người lấy vợ lấy chồng rồi mới bắt đầu trưởng thành. Cũng có người sinh con mới biết lo cho con cái mà trưởng thành. Thậm chí có những người đã đi qua 1/3 cuộc đời, mới hiểu rõ bản thân trưởng thành như thế nào. Trưởng thành rất trừu tượng, không ai trong chúng ta có thể nói rõ ràng về nó. Chỉ biết rằng, vào một ngày nào đó trong cuộc đời, bản thân chúng ta bỗng nhận ra rằng, bản thân đã đủ trưởng thành để trải qua những câu chuyện phía trước.
Chính bản thân tôi cũng chẳng thể phân định rạch ròi giữa chưa trưởng thành và trưởng thành. Người ta sẽ rất dễ dàng nhận ra một con hổ trưởng thành khi biết tự đi săn mồi kiếm ăn; một cái cây trưởng thành khi đủ tán lá bóng mát hay bắt đầu đơm hoa kết trái; nhưng chẳng có định mức nào cho một người trưởng thành. Bởi rất nhiều người, trưởng thành ở độ tuổi, ở ngoại hình đấy, nhưng suy nghĩ và cảm xúc thì đâu có trưởng thành.
Tôi là cô gái hai mươi mang trong mình bao nhiệt huyệt tuổi trẻ, bao ước mơ khám phá thiên nhiên đất trời. Những khao khát ấy khiến bản thân tôi luôn cố gắng làm việc chăm chỉ để có những chuyến đi xa. Và tôi tự hào vì đang trở thành một cô gái hai mươi trưởng thành. Tôi biết suy nghĩ hơn về mọi chuyện, biết cách để đi an toàn, để mẹ không phải lo lắng. Và biết cân đối giữa học, làm và đi xa.
Mẹ đã chẳng thể đi nhiều được giống như tôi. Cuộc sống của bà có lẽ chỉ xoay quanh việc đi làm và ở nhà kiếm tiền nuôi chúng tôi ăn học. Bà chưa có cơ hội thấy được thế giới ngoài kia đẹp đẽ đến nhường nào. Tôi biết điều đó và luôn muốn kể cho bà nghe về những chuyến đi. Về một Sapa thơ mộng; một Đà Lạt mù sương; một Cát Bà ngày mưa gió và vắng khách du lịch; Hà Giang thì mùa nào cũng đẹp, những ngọn núi hùng vĩ, những cung đường uốn lượn quanh co,…Tôi thấy được nụ cười của mẹ khi xem những bức ảnh ấy. Có lẽ bà thấy vui vì con gái đã bước chân ra khỏi thế giới nhỏ bé mà chật hẹp. Tôi kể mẹ nghe về những em bé vùng cao nơi tôi làm thiện nguyện, về bác sửa xe tốt bụng đã mời chúng tối ăn bữa trưa ngoài đảo vắng, về những người đồng hành và về cả sự trưởng thành của tôi nữa. Mỗi chuyến đi đều là những cảm xúc không giống nhau và chẳng thể so sánh được với bất cứ điều gì khác. Tôi thấy tự hào vì mình đang làm tốt trên quãng đường dài và rộng phía trước.
Nhưng không phải lúc nào, tôi cũng phải đi cho bằng được. Có những chuyến đi mà kinh phí không cho phép. Có những chuyến đi đúng vào thời gian bận rộn. Nhưng nhiều nhất có lẽ vẫn bởi tôi luôn trở về nhà. Mấy anh họ của tôi luôn thắc mắc: “Mày ở nhà sao anh lại thấy trên facebook cập nhật địa điểm mới rồi” hay những câu kiểu như “Dạo này đi nhiều lắm nha”. Tôi yêu những chuyến đi của mình, nhưng tôi còn yêu hơn những bữa cơm mẹ nấu. Bởi chuyến đi có thú vị đến đâu cũng sẽ chẳng bao giờ sánh được 2h đồng hồ ngồi trên xe trở về nhà. Tôi sẽ luôn trở về nhà, lâu nhất cũng chỉ là 3 tuần, sẽ không bao giờ để đến 1 tháng. Bởi đơn giản, tôi thích cảm giác được trở về nhà, được kể cho mẹ nghe những chuyện đã qua, được nấu ăn cùng mẹ hay chỉ đơn giản là được nghe tiếng mẹ mắng yêu “Sao lại về rồi?” Một cô gái hai mươi, mới vừa nhận ra bản thân trưởng thành, yêu những chuyến đi và yêu mẹ.
“Mẹ con mình sẽ đi xa cùng nhau trong một chuyến hành trình nào đó, mẹ nhé!”
Người dự thi: Nguyễn Thị Yến