Con đã trưởng thành chưa vậy, ba mẹ ơi…
Con đã trưởng thành chưa vậy, ba mẹ ơi…
Con đã trưởng thành chưa vậy, ba mẹ ơi…
Ba mẹ à, con đã trưởng thành chưa?
Khi chính con còn không thể biết!
Con đã lớn, đã va chạm xã hội, đã tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Con đã đủ cứng cáp để tự bước khi không có ba mẹ bên cạnh.
Con đã có thể tự quyết mọi việc theo ý mình.
Con đã có thể không còn cần sự quan tâm và chăm sóc của ba mẹ.
Vậy thì, ba mẹ ơi, sao con vẫn cảm thấy mình chưa đủ trưởng thành và chín chắn…
Chính là mỗi ngày nhìn thấy ba mẹ ngày càng già đi, mà con lại chẳng thể làm những điều tốt nhất cho ba mẹ. Những ấp ủ trong lòng muốn thực hiện chỉ có thể hẹn từ năm này đến những năm tiếp theo. Và thời gian thì chẳng thể nào có thể đứng đây mà đợi. Ngày nối tiếp ngày, muốn mình có thể đem hết tất cả mọi thứ có được để yêu thương ba mẹ, vậy mà chỉ có thể dùng lời nói để thể hiện ra.
Chính là đi giữa cuộc sống này bằng đôi chân của bản thân, bằng những năm tháng ba mẹ cực khổ nuôi nâng, bằng ngần ấy thời gian để chiêm nghiệm và lớn lên, trưởng thành và mạnh mẽ. Ấy vậy mà mỗi khi mệt mỏi, chỉ muốn khóc trong lòng mẹ và nghe sự bảo ban từ ba, chỉ hi vọng mình bé lại để núp trong đôi cánh của ba mẹ nhận sự chở che. Thế nhưng, con lại chẳng có đủ một chút can đảm để làm vậy.
Con đã từng nghĩ rằng, khi con lớn lên, con sẽ làm mọi điều con thích. Vậy mà cho đến bây giờ, nhưng điều giản đơn nhất con lại chẳng thể thể hiện ra.
Chính là đôi lúc lòng buồn lắm, nước mắt muốn rơi lại sợ ba mẹ nhìn thấy sẽ đau lòng, là đôi khi đuối sức muốn buông tay lại sợ ba mẹ lo lắng, là đôi lần gặp thất bại, muốn gục ngã lại sợ ba mẹ sẽ thương tâm.
Chỉ là con lo sợ nhưng điều vu vơ nhất.
Sợ ba mẹ đi qua gần hết đời người lại phải vì con mà tiếp tục khổ sở.
Sợ ba mẹ đã đến tuổi này mà vẫn còn phải suy nghĩ thay con.
Sợ ba mẹ liệu có thể đợi chờ đến bao lâu để con có thể báo đáp.
Sợ tới một ngày đến một câu nói yêu ba mẹ cũng chẳng còn cơ hội để nói ra.
Cuộc đời này con mới đi non nữa, vậy mà đã có thể bất lực đến nhường này. Vậy những năm tháng tiếp theo, ba mẹ có thể cùng con đi thêm được đến khi nào.
Con còn nhiều thời gian để lớn khôn, nhưng ba mẹ không còn quá nhiều thời gian để nhìn thấy
Trưởng thành, là khi con nhận ra ba mẹ đã già rồi, những ngày tiếp theo bên ba mẹ chẳng còn nhiều để con lại làm ba mẹ đau lòng, khiến ba mẹ bận tâm và thêm bao nhiêu lần trăn trở. Thế nên, có đau con cũng sẽ giấu, có buồn con cũng sẽ lặng im. Con sẽ cười để ba mẹ an tâm. Con sẽ chăm chỉ để ba mẹ yên lòng. Con sẽ hạnh phúc để ba mẹ cũng yên tâm hơn khi tuổi về già bóng xế.
Trưởng thành, là khi con hiểu: Ba mẹ không cần con mua của ngon vật lạ về làm quà mà cần con ngồi chung trong bữa cơm mỗi tối. Ba mẹ không cần con giàu sang phú quý, mà cần con một đời bình an. Ba mẹ không con lắm tiền sinh tật mà mong con sẽ luôn được khỏe mạnh. Ba mẹ không cần con giỏi giang hơn người mà chỉ cần con cứng cỏi giữa đời và mạnh mẽ tự bước đi. Ba mẹ chỉ cần duy nhất một điều là thấy con được hạnh phúc mà thôi.
Có lẽ đối với ba mẹ, con hạnh phúc chính là sự trưởng thành lớn nhất có phải không!
Người dự thi: Út Ly