Chúng ta đã hiểu hết được nghĩa của hai chữ
Chúng ta đã hiểu hết được nghĩa của hai chữ "Trưởng Thành"
NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH
Chúng ta thường hay kể với nhau về quá trình trưởng thành của mình. Nhưng có mấy ai hiểu được "trưởng thành" là như thế nào, có hình dáng ra sao? Hay thật ra "trưởng thành" chỉ là những đứa trẻ to xác - lớn lên và lụi tàn theo quy luật của tạo hóa?
Tôi lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến và sự dạy dỗ nghiêm khắc của mẹ. Hồi năm tuổi, có lần chơi với mấy đứa trong xóm bị ngã, thay vì được mẹ ra đỡ dậy dỗ dành như bao đứa trẻ khác, nhưng không, mẹ chỉ bảo :"Con chơi với các bạn bao nhiêu cũng được, nhưng ngã thì phải đứng lên được. Mẹ rất sợ nhìn thấy máu, nên nếu mẹ thấy con có máu thì sẽ đánh con". Mình chẳng hiểu lời mẹ nói, chỉ biết là mẹ thấy trầy da chảy máu thì sẽ bị đánh, vậy nên mỗi lần như thế sau này mình chỉ chạy đến nói với mẹ :"Mẹ ơi con bị ngã" thật chất là chỉ nghĩ chọc mẹ, cho mẹ biết là tôi không sao, rồi cười hề hề mà đi rửa nước, tiếp tục chạy đi chơi. Nhờ vậy mà lớn lên cũng biết tự sơ cứu vết thương, đau cũng không bao giờ khóc.
Năm mười tuổi, các bạn trong lớp tôi thường khoe được ba mẹ trả công "hậu hĩnh" mỗi khi làm việc nhà, rửa bát thì được 5 nghìn, tự dọn dẹp phòng ba nghìn,... Tôi cũng bắt chước, về giúp mẹ làm công việc nhà, hí hửng chờ đợi "tiền thưởng" cuối tháng. Nhưng đổi lại chỉ là nụ hôn và cái xoa đầu của mẹ. Mẹ tôi bảo rằng :"Mẹ có thể trả công cho con giống như một vài người mẹ bạn con. Nhưng mà mẹ muốn con hiểu rằng, trong cuộc đời này, không phải lúc nào cũng vì đồng tiền mà con giúp đỡ một người khác." Từ hôm đó, những việc có thể làm tôi đều làm giúp mẹ.
Năm mười lăm tuổi, tôi bị bắt nạt tại trường học. Tôi không kể với bất cứ ai, nhưng bằng mọi cách cầu xin mẹ chuyển trường, thậm chí là đòi đi du học cho bằng được. Sự nghiêm khắc kèm theo lạnh lùng của mẹ mà nói với tôi rằng :”Mẹ không cần biết có chuyện gì xảy ra với con. Nhưng nếu mới chút khó khăn vậy đã đòi chạy trốn thì đừng bao giờ mong trưởng thành nổi”.
Một ngày mưa cuối hạ năm mười bảy tuổi, tôi thấy mẹ đang ngồi bên hiên nhà đan cho tôi cái áo len để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới. Đó là cảnh tượng đẹp nhất mà tôi từng thấy, mãi sau này cũng không bao giờ quên.
Và tôi bỗng nhận ra, trưởng thành chính là khi tôi học cách đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, học cách “sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”. Hoặc giống như lời bài hát “Perfect” của nữ ca sĩ Pink: ” The whole worlds scared So I swallow the fear The only thing I should be drinking Is an ice cold beer So cool in line And we try, try, try”. (Thế giới này thật sự quá đáng sợ, vậy tôi nên nuốt lấy nỗi sợ ấy. Thứ tôi nên uống cạn là một chai bia. Và mọi thứ sẽ trở nên thật tuyệt khi ta nỗ lực không ngừng).
Việc bao nhiêu tuổi không phải là thước đo đánh giá mức độ trưởng thành của một con người. Việc có thể đối mặt với nỗi đau và sợ hãi trong quá khứ làm bài học để sống tích cực cho hiện tại, phấn đấu cho tương lai ngày một tốt hơn mới là chuẩn mực của một người trưởng thành!
Người dự thi: Nguyễn Hiền Tâm