Trưởng thành ngay khoảnh khắc trở về từ cõi chết…
Trưởng thành ngay khoảnh khắc trở về từ cõi chết…
Trưởng thành ngay khoảnh khắc trở về từ cõi chết… Có những việc xảy ra với tôi dường như thật đau đớn và quá sức chịu đựng. Nhưng khi vượt qua rồi tôi mới nhận ra rằng nếu không có những biến cố đó tôi sẽ không thể trưởng thành và biết được khát vọng sống của chính mình. Tôi đã trưởng thành ngay khoảnh khắc trở về từ cõi chết… Kí ức chính là liều thuốc góp phần lớn vào công cuộc chữa lành mọi vết thương trên cơ thể của tôi. Hẳn vì thế, mỗi ngày tôi luôn dành cho mình khoảng thời gian để chiêm nghiệm về nó như một sự biết ơn.
Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông ở làng Quảng Lăng 2, xã Điện Nam Trung, huyện Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam. Ba mẹ tôi quanh năm lấy cái cuốc, cái cày, bám vào mấy thước ruộng mà nuôi anh em tôi ăn học nên người. Sớm hiểu được cái nghèo của quê hương, sự cơ cực của ba mẹ, từ nhỏ tôi nung nấu ý chí học tập với niềm mong mỏi thoát cảnh nghèo. Mười hai năm đèn sách là mười hai năm tôi đạt danh hiệu khá, giỏi. Những tưởng bước đường đại học sẽ mở rộng cửa chào đón tôi, nhưng cuộc đời lại đẩy tôi rẽ sang một cánh cửa khác, đó là nơi tôi phải chiến đấu với lưỡi hái thần chết cùng căn bệnh ung thư. Căn bệnh ung thư tuyến giáp thể nhú đã chọn tôi, ngày đó tôi chỉ vừa tròn mười tám, ai cũng nhìn vào tôi và chậc lưỡi, tiếc rằng: “Cái tuổi còn quá trong veo!”.
Tôi gác lại ước mơ bước tiếp giảng đường đại học, lặng lẽ giấu mình nơi góc giường trắng toát của bệnh viện, tôi nghĩ rằng mình sẽ chết đi, và điểm xuất phát trước hết ở tâm hồn. Nhưng, có biết bao điều chẳng thể đốt thành tro, ấy là tình thương nơi những con người cũng chịu số phận không kém phần bi đát hơn tôi. Ở họ, tôi tìm thấy một nguồn sống tinh tế, vô hình chung chắt lọc từ mẫu chuyện vụn vặt trong cuộc sống giản dị đời thường. Hầu như ai nấy cũng cần sức khỏe, cần sự sống và quyết tâm chiến đấu đến cùng với thần chết, những mong có tia hi vọng nhỏ nhoi sẽ trở về bên gia đình với nhịp sống bình yên. Nghĩ đến đó, tôi thấy lòng bình thản hơn, rồi chấp nhận hiện thực đang tồn tại.
Tôi ý thức rất rõ về tình trạng bệnh của mình, khối u trong người tôi vẫn chưa di căn sang các bộ phận khác, đây là lợi thế cho việc phẫu thuật bóc u mà bác sĩ đã nói. Tuy nhiên, trong quá trình điều trị, bệnh của tôi chuyển biến phức tạp, tôi phải phẫu thuật bốn lần liên tục trong khoảng thời gian 9 tháng. Các vết mổ, nạo, khoét dần trở nên chằn chịt dưới cổ của tôi. Rồi còn phóng xạ, tiêu diệt các tế bào ung thư nguy hiểm. Bao nhiêu đó đã làm tôi ngất đi, mê man, sau cùng là những cơn đau vùi nghẽn lại dồn dập, thôi thúc tôi tỉnh lại. Ròng rã như thế hơn một năm trời, khi vết mổ đã lành lại, sức khỏe của tôi có chuyển biến tốt hơn, ấy cũng là lúc tôi xuất viện về điều trị tại nhà. Bác sĩ bảo cuộc đời tôi phải gắn với bệnh viện, bệnh của tôi phải dùng thuốc và điều trị suốt đời. Chỉ là một chút xốn xang lúc mường tượng cảnh tôi được đi học, đi viết về những mảnh đời bất hạnh tôi gặp, làm điều gì đó cho đời này … chừng đó thôi cũng đủ cho tôi có nghị lực, cố gắng nuôi căn bệnh bên mình, để sống thật tốt hơn.
Thời gian ở bệnh viện, tôi tranh thủ ôn bài những mong có cơ hội vào đại học. Ơn trời! Mọi nỗ lực cũng kết thành quả, khi tôi kết thúc điều trị bệnh, các vết mổ lành lại cũng là lúc tôi nhận kết quả trúng tuyển vào ngành Văn học, trường Đại học Sư phạm TP.Đà Nẵng. Nhà tôi nghèo, thương ba mẹ tần tảo, khổ cực làm lụng dưới nắng mưa, tôi tự dặn lòng không để phiền lòng hai đấng sinh thành. Vừa học, tôi vừa dạy thêm, viết bài gửi cộng tác các tòa soạn báo. Hơn hết, những ngày rảnh rỗi cuối tuần, tôi lại gieo bước chân thiện nguyện tìm đến những vùng núi cao nghèo khó của tỉnh Quảng Nam. Nơi đó, tôi mang sách vở, quần áo và sữa đến tặng trẻ em đồng bào Cơ tu, Ca dong. Tôi viết bài rồi quyên góp tiền ủng hộ gia đình có đến ba người mắc bệnh ung thư, hoặc giúp cậu bé người dân tộc bị bỏng nặng, hoặc tìm cách duy trì sự sống cho một cô gái mắc bệnh suy thận… Việc tôi làm, dù rất nhỏ, nhưng tôi thấy hạnh phúc vô cùng khi nhận về nụ cười an nhiên từ các phận đời ấy. Càng đi tôi thấy mình càng khỏe, tôi thấy mình may mắn và nhận ra cuộc sống dường như đã rèn luyện cho tôi một bản lĩnh để tôi tự tin đi về hướng một tương lai tươi sáng hơn.
Đã hơn 5 năm kể từ khoảnh khắc chiến đấu với ca phẫu thuật “thập tử nhất sinh”. Trở về từ cõi chết, tôi nhận thấy bản thân đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi biết trân quý hơn từng hơi thở, niềm thương yêu ba mẹ ngày càng đầy thêm ra, và đặc biệt tôi đã biết chắt chiu thứ tình cảm bình dị và nhân ái để trao yêu thương khắp nẻo đường xa. Bởi, có như thế tôi mới thấy rằng cuộc đời mình đang tồn tại!
Người dự thi: Võ Thị Như Trang