Trưởng Thành Là Tiếp Tục Bước Đi
Trưởng Thành Là Tiếp Tục Bước Đi
Trưởng Thành Là Tiếp Tục Bước Đi
Ngày nhỏ, có lẽ ai cũng từng hơn một lần ao ước mình lớn thật nhanh, khao khát chờ đợi cái khoảnh khắc được trưởng thành, được tự quản cuộc sống mình - nắm toàn quyền quyết định. Rồi đến khi thời khắc ấy tới, lòng lại chộn rộn, lo lắng, ao ước mình được bé lại, bé mãi thôi.
Chỉ khi phải lớn, ta mới sợ hãi cái gọi là trưởng thành.Sợ cuộc sống bộn bề lo toan, xã hội chật chội, lòng người mênh mông khó đoán. Sợ phải bước ra thế giới bao la kia - một mình thôi, bước những bước chân rụt rè, sợ hãi, thiếu vắng vòng tay gia đình - những người thân thiết đã luôn sát bên ta từ những ngày thơ bé. Sợ phải tự mình quản tương lai của chính mình, tự lo lắng cho cuộc sống của bản thân, tự vén mây mù để tìm ra tương lai tươi sáng của mình. Thèm được trở lại ngày thơ bé, được mẹ chăm, được cha dạy, được vô tư chạy nhảy,... nhưng điều ấy mãi chỉ là điều ước mà thôi.
Thời gian có nhanh chậm ra sao, con người có trốn chạy thế nào, thì vẫn đến ngày chạm tới cột mốc buộc ta phải trưởng thành. Qua rồi cái tuổi thơ ngây vô lo vô nghĩ, cũng hết rồi cái quãng lắc đầu nguây nguẩy và trốn chạy, đã đến ngày ta phải dừng lại, ngẩng cao đầu mà tự đối diện với cái mà người ta vẫn gọi Tương Lai.
Thời kì chuyển giao ấy đầy khó khăn, mơ hồ và khó xác định, ta cứ mãi hoang mang trong mớ bòng bong mình tự vẽ ra. Ta băn khoăn, ngờ vực, liệu mọi thứ mình đã, đang và sẽ thực hiện liệu có đúng đắn. Ta mải mê lên kế hoạch, vạch bước đi cho mình, tự lên cái sơ đồ để dẫn bản thân mình theo lộ trình ấy. Cũng đã từng tự tin, nhưng rồi khi sự phấn khích ấy qua đi thì chỉ còn lại những mơ hồ. Mọi thứ quá phức tạp, xã hội xô bồ, lòng người khó đoán, tất cả cứ xoay vần, hỗn loạn, ta chợt chơi vơi, bước lạc trong chính mớ kế hoạch của mình.
Trưởng thành, đồng nghĩa với việc ta chẳng còn ai ở bên đưa ra chỉ dẫn. Trưởng thành, là phải đủ lớn để chịu trách nhiệm với chính bản thân mình, đủ tầm để nói được làm được, đủ tự tin để giành trọn vẹn niềm tin của người khác, không trốn chạy. Trưởng thành, là bạn sẽ phải mang trên vai những bộn bề của cuộc sống, là những lần đối mặt với sự trống vắng chẳng cách gì khỏa lấp được của tâm hồn. Trưởng thành là khi con người ta khao khát được trở lại sống với những ngày mình còn thơ bé, nhưng không vì vậy mà chùn bước trước những sóng gió của cuộc đời. Trưởng thành, có lẽ là nhớ nhung những gì thuộc về thì quá khứ, nhưng vẫn không ngừng dựng xây kì vọng những điều đang đợi ở tương lai. Vì trưởng thành là tiếp tục bước đi.