Trưởng thành là sống vì nhau cùng xây cuộc sống sắc màu an yên
Trưởng thành là sống vì nhau Cùng xây cuộc sống sắc màu an yên
Ngày còn bé, thấy mẹ cha vất vả với gánh lo áo cơm, ăn chẳng dám ăn mặc không dám mặc, tôi đã mong sao mình trưởng thành thật nhanh để kiếm tiền đỡ đần cho cha mẹ. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đơn thuần trưởng thành là tạo ra được thu nhập chăm lo cuộc sống gia đình. Lớn rồi mới thấy hai chữ "trưởng thành" giản đơn vậy mà ý nghĩa mênh mông vô cùng tận.
Có người định nghĩa trưởng thành là ngừng than thở, cố gắng dựng xây tương lai sáng cho mình. Có người bảo trưởng thành là tự lập trong mọi quyết định và dù thành hay bại đều sẵn sàng chịu trách nhiệm với điều mình đã làm.
Trưởng thành có thể là suy nghĩ tích cực trước cuộc sống, không ngần ngại đối diện với nghịch cảnh. Thế đấy, quan điểm trưởng thành dù là gì đi chăng nữa cũng mang ý nghĩa tích cực, là điều mà ai cũng muốn hướng đến. Riêng tôi, trưởng thành là vấp ở nơi nào thì đứng lên tại nơi đó, là kiên cường, nghị lực vì điều tốt đẹp cho người mình yêu thương. Trưởng thành là sự hy sinh có ý nghĩa cho tình yêu của đời mình, bởi cuối cùng nhận về vẫn là hạnh phúc cùng sự ấm áp bên gia đình mình. Khái niệm trưởng thành vì quá rộng nên để thực sự trưởng thành, mỗi một người đều phải trải qua những va vấp trong cuộc sống để tự nhận ra, đúc kết từ câu "Không thành công thì thành nhân". Câu chuyện trưởng thành của chính tôi lại là một lần đi qua đau thương mất mát.
Ngày ấy, tôi chính thức đi làm, có thu nhập đủ điều kiện góp một phần công sức cho gia đình. Nghĩ mình trưởng thành rồi, lúc nào tôi cũng khuyên cha mẹ bớt lại bán buôn vất vả. Rồi tôi kết hôn, hoàn cảnh khác với mọi người nên tôi vẫn sống tại nhà mẹ đẻ mà không phải đi làm dâu. Có thêm thu nhập của chồng, gia đình cũng coi như là đủ đầy không phải lo thiếu trước hụt sau. Tôi tự hào mình lớn rồi, đã biết tự lo cho bản thân và gia đình nhỏ, không gây thêm trăn trở âu lo cho đấng sinh thành để họ toàn tâm toàn ý hưởng phúc của tuổi già. Trớ trêu thay, đời bày ra chuỗi trúc trắc giáng vào lòng tôi một đòn hiểm ác khi chồng bỗng dưng đột quỵ, ra đi mà chẳng kịp nhìn mặt vợ con lần cuối. Tôi ôm thi thể chồng lạnh căm trong phòng cấp cứu, đờ đẫn như người điên, như rút đi cả linh hồn. Tôi gục vào lòng mẹ gào thét, văng vẳng bên tai tiếng con thơ dại khóc ròng rã mà cảm thấy xung quanh chỉ là một màu tối đen.
Tôi trở nên lặng lẽ như chiếc bóng, không nói không cười, vô hồn vô cảm... Giữa lúc tưởng chừng gục ngã không còn sức lực đứng dậy, con thơ lại réo rắt bên tai thứ âm thanh bi ai, tuyệt vọng. Nhác thấy đôi mắt con cũng vô hồn chẳng khác gì mình. Lại nhìn sang mẹ cha mái tóc bạc phơ vẫn còn phải chịu thêm áp lực vì lo lắng cho mình mà ngày một héo hon. Mẹ xoa đầu tôi bảo: "Cha mẹ già rồi, con mà không đứng lên thì tương lai của con gái con sẽ ra sao. Con có đành lòng nhìn đời nó trở nên tăm tối mãi không". Tôi lặng im quan sát, bắt đầu nghĩ ngợi thật nhiều. Trái tim vẫn đau như cắt nhưng dường như có một điểm sáng cho tôi nương vào. Phải rồi, tôi còn có cha mẹ anh em, có con gái đều cần mình. Họ yêu thương quan tâm mình nhiều thế, mình lại bỏ mặc cảm xúc của họ, vùi đầu vào đau thương rồi bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, vô tình làm đau lòng những người thân còn lại của mình. Tối đó, tôi cho phép mình khóc một trận thật đã, giải tỏa những dồn nén nhớ thương, tự hứa ngày mai sẽ đứng dậy, đi tiếp hành trình còn dở dang, gánh cả trách nhiệm của chồng vẫn còn bỏ ngỏ. Từ dạo vững vàng đứng lên, động lực sống mỗi ngày của tôi chính là giảm bớt bất an trong lòng cha mẹ về mình, tìm lại nét hồn nhiên tinh nghịch cho thiên thần nhỏ. Tôi cố gắng không ngừng nghỉ, lúc mệt thì nghĩ đến tương lai sáng lạn của con sau này làm nguồn sinh lực vươn lên. Dần dần, bình yên lại phủ đầy trong gian nhà nhỏ.
Giông bão đi qua không làm nát tan ngọn cỏ mà chỉ khiến nó càng thêm kiên cường. Tôi muốn mình như ngọn cỏ, không đầu hàng nghịch cảnh để cuối cùng hạnh phúc lại mỉm cười. Cha mẹ trông thấy tôi, cũng đã nhẹ lòng, gật đầu khen "con đã trưởng thành". Bất giác nhận ra, quá trình trưởng thành của tôi chính là thế, đã biết sống vì người khác hơn, không chạy theo cảm xúc của riêng mình. Nhưng tôi nghĩ bất cứ ai thực sự trưởng thành rồi thì cũng đừng vội lơ là việc trau dồi bản thân. Sống tốt hơn cho mình, cho gia đình, cho xã hội chứ đừng nông nổi mới là tròn vẹn, mới là cái mục đích tốt đẹp ta cần. Tôi mỉm cười trước di ảnh chồng, tin rằng chồng thấy mình trưởng thành, mạnh mẽ với vai trò mẹ đơn thân, không chùn bước thế này cũng sẽ thanh thản ra đi... Trưởng thành là sống vì nhau Cùng xây cuộc sống sắc màu an yên.
Người dự thi: Lê Ngọc Bích Vân