Trưởng thành là một quá trình chuyển hóa mà điểm cuối cùng chính là sự giác ngộ.
11/07/2018
Trưởng thành là một quá trình chuyển hóa mà điểm cuối cùng chính là sự giác ngộ.
Còn nhớ tiết Công dân hôm ấy
Cô giáo ra đề: Định nghĩa sự trưởng thành
Tôi đã nghĩ trưởng thành là tự lập
Biết lo toan cho cuộc sống riêng mình
Tròn 15 tôi rời vòng tay mẹ
Học cấp 3 nơi đất khách quê người
Cũng thèm lắm một bờ vai để tựa
Một cái ôm, tiếng thủ thỉ đêm về.
Mẹ dặn rằng: đàn ông phải mạnh mẽ
Phải kiên cường, vấp ngã tự đứng lên
Đặt sự học hàng đầu, bài can nhiễu
Thương mẹ cha vất vả đã một đời.
Nhưng ngoài kia, bao nhiêu điều cám dỗ
Muốn buông lơi, sao khó quá mẹ ơi
Có đôi lần, theo dòng đời đưa đẩy
Đã mấy phen chìm nổi, mẹ phiền lòng.
Khi đã hiểu được đôi điều mẹ dặn
Tấm thân con đã nhuốm chút phong sương
Khắc khoải từng đêm hồn viễn xứ
Chỉ biết kiếm tiền, phụ giúp mẹ cha.
Đã mấy năm đi biền biệt không về
Tóc mẹ bạc nhiều rồi, con chẳng biết
Mắt ba mờ, nhìn con cười hồn hậu
Đứa em thơ ngộ nghĩnh gọi anh hai.
Có thật không trưởng thành là tự lập
Là gửi tiền về hàng tháng, bấy nhiêu thôi?
Cha mẹ già như ngọn đèn dầu
Lập lòe trước gió, đầy vơi trực chờ.
Câu hỏi đó chập chờn trong tâm tưởng
Trưởng thành là gì? Con đã sắp 30
Bà nội bảo trưởng thành là trách nhiệm
Là cống hiến sức mình cho tổ quốc thân thương.
Bạn bè bảo trưởng thành là danh dự
Là thành công, có chỗ đứng trong đời
Không để tà gian cười chế giễu
Thấy phận bần hàn lại rẻ khinh.
Một chiều buồn lẻ khúc bước lang thang
Gặp ông lão ngẩn ngơ nhìn vô định
Mắt vương sầu tưởng nhớ chốn xa xăm
Tiếng thở than nuối tiếc biết bao điều
Tan biến rồi thanh xuân cùng tuổi trẻ
Trong tâm khảm linh hồn như đã chết
Níu thời gian tồn tại chỉ qua ngày.
Đem câu hỏi còn vấn vương không tỏ
Ông khẽ cười, trưởng thành là mạnh mẽ
Là không chờ đợi, sống hết mình hôm nay
Hãy cứ yêu, cứ liều, đừng sợ hãi
Nuôi dưỡng khát khao, tìm kiếm đam mê
Vì cuộc đời là một chuyến phiêu lưu
Và mục đích chính là để trưởng thành.
Ngẫm suy từng lời mong gột rửa
Nghe khúc thiền ca réo rắt giữa mây ngàn
Chân nhẹ bước về nơi ánh sáng
Chốn an nhiên, không vướng chút bụi trần.
Nam mô con hỏi bậc Thiền Sư
Ông chỉ con sự thay đổi nhiệm màu
Rào rào nhai lá kiếp con sâu
Cần mẫn nhả tơ suốt đêm ngày
Bọc mình cỗ quan tài tơ tự dệt
Đấu tranh mãnh liệt để đổi thay
Ta đâu thấy quá trình sâu biến đổi
Tự bản thân nó mới biết thôi
Hóa lỏng chính mình, rồi tái tạo
Tái sinh kiếp mới, lung linh sắc màu.
Bướm bay vẫy gọi bình minh
Thảnh thơi khoe sắc, ru đời yên vui
Có thấy không, “hạnh phúc là đấu tranh”
Trưởng thành là chiến thắng cái tôi trong mình
Đường đời dẫu có gian nan
Cũng là bài học, tôi rèn cái Tâm
Hãy đứng vững như một chiến binh
Kiên gan đón nhận, mỉm cười tiến lên.
Cõi vô thường vạn sự vốn mong manh
Nào ai biết trước, xoay vần đổi thay
Tính cách đâu phải hoa hồng
Phải tôi trong lửa, phải rèn bởi đe
Chỉ khi ta ngắm mình trong tĩnh tại
Mới nhận ra bản chất sự trưởng thành
Trong quá trình chuyển hóa không ngừng đó
Ngắm nhìn cánh bướm, hỏi mình ở đâu??
Người dự thi: Trần Hoài Sơn