Trưởng thành là lúc ta đủ vững vàng để bảo vệ những gì ta có
Trưởng thành là lúc ta đủ vững vàng để bảo vệ những gì ta có
Trưởng thành là khi.....
Nhìn lại cái cảnh nô đùa của lũ nhóc ngoài sân lại cảm thấy khao khát được trở về hồn nhiên, trong sáng và thảnh thơi đến vậy. Ở độ tuổi này, có quá nhiều thứ đổi khác, mà khi ngồi nhìn lại, thậm chí chúng ta còn không nhận ra bản thân trước đó. Hồi bé, ai cũng muốn lớn lên thật nhanh, muốn được tự do bay nhảy, nhưng khi đã trưởng thành, con người lại cầu ước một giây phút bình yên thời xưa.
Tôi nhớ rằng, đã từng có một cô bé ao ước được trở thành tổng thống Mỹ, được trở thành người cá hay công chúa, vậy mà giờ đây, một ngày 8 tiếng, cô gái ấy ngồi gõ lạch cạch các loại giấy tờ, gọi điện tất bật trả lời khách hàng, trong tâm trí còn lo toan chuyện gia đình, tối nay ăn gì, hôm nay con cái học hành ra sao và cả tỉ thứ rắc rối khác. Để rồi khi đặt lưng trên chiếc giường đêm khuya, trong não vẫn còn văng vẳng tiếng trách mắng của Sếp hay sự so bì của đồng nghiệp, người ngoài. Thế giới bỗng trở nên thực phức tạp. Đồng tiền, tình cảm, phải trái đều bỗng vặn vẹo, méo mó, chúng nhấn chìm con người trong những sự lựa chọn và suy nghĩ miên man mà mỗi bước đi đều vô cùng nguy hiểm, dè chừng. Phải chăng trưởng thành là vậy? Khi ta trưởng thành, cái cảm giác rung động thuần khiết, trong sáng của mối tình năm 17 tuổi cũng sẽ biến mất. Thay vào đó, nhiều người trở nên sợ yêu, chán yêu và chai sạn. Bởi vì lúc đó, tình yêu đã trở nên tính toán, mỗi khi tìm hiểu một người, lại phải nghĩ tới gia cảnh, việc làm và thậm chí lợi ích khi hẹn hò hay kết hôn với đối phương. Khi chưa trưởng thành, con người chưa có gì để mất, họ dễ dàng hơn với bản thân, mạo hiểm mọi thứ.
Lúc còn trẻ, chúng ta sẵn sàng bất chấp cho một mối quan hệ, sẵn sàng bước đến một nơi thật xa, bỏ lại đằng sau công việc, để đến với cái chúng ta yêu và đam mê. Nhưng khi đã ở độ tuổi chín muồi, con người lại trở nên e dè, thận trọng, không dám mạo hiểm và không dám đánh đổi. Mỗi quyết định đều là những giây phút suy nghĩ kĩ càng vì hơn ai hết, chúng ta hiểu rằng nếu đánh cược, chúng ta sẽ có thể mất tất cả, và đã không còn đủ thời gian để có thể làm lại từ đầu. Có lẽ vì vậy, mà người trưởng thành luôn mang đầy những tâm tư và suy tính, họ gần như không có thời gian để ậm ừ hay lơ là. Với một người đã trưởng thành, họ chịu rất nhiều áp lực từ bên ngoài cuộc sống cũng như từ bên trong chính gia đình nhỏ. Khi lớn lên rồi, ta mới thấu được mới thấm thía được nỗi khổ cực của cha mẹ khi xưa, mới biết trân trọng nhiều hơn những người yêu thương chúng ta.
Ở cái tuổi "trẻ trâu", luôn được đùm bọc, nhiều lúc chúng ta bốc đồng, tự ái, cãi lại hay làm tổn thương những người thân thuộc, những người luôn ở đằng sau giúp đỡ, ủng hộ. Nhưng khi đã lớn khôn, chín chắn, thì chợt con người lại dựa dẫm vào những bờ vai đó hơn cả, yêu thương và trân trọng những con người đó. Bởi vì, trải qua nhiều họa nạn, sóng gió, chúng ta mới biết ai luôn ở lại đằng sau, đỡ ta dậy khi ta vấp ngã. Một đứa trẻ con chưa hiểu chuyện có thể vô tâm coi sự đùm bọc vô điều kiện ấy là hiển nhiên, nhưng khi đã dấn thân vào cuộc đời, thì chỉ cần những hành động nhỏ thôi, chúng ta cũng sẽ trân trọng đến cuối cùng. Hồi ta còn bé, trái tim ta còn trắng trong, mọi cảm xúc, suy nghĩ vẫn thật chân thực, khác xa so với thế giới của những người trưởng thành. Nhiều khi, việc nói dối lại trở thành hiển nhiên trong thế giới đó. Trưởng thành là khi chúng ta đeo lên một chiếc mặt nạ thật mạnh mẽ, gai góc, che dấu đi những gì nhỏ bé, yếu đuối nhất. Vì trong cuộc đời khắc nghiệt này, chúng ta cần phải bảo vệ rất nhiều thứ: con cái, vợ chồng, cha mẹ, bạn bè,...
Thế nên, nhiều khi trưởng thành là phải biết tự lừa dối bản thân mình, làm những gì mình không thích làm, nói những gì bản thân chưa chắc đã đồng ý. Vì vậy suy cho cùng, mục đích của sự trưởng thành chính là để những người ta yêu không bị tổn thương, có thể vui vẻ, hạnh phúc. Thực ra, bên trong người trưởng thành, chính là những đứa trẻ. Chỉ là cuộc sống tất bật quá, con người thận trọng quá, chiếc mặt nạ ngụy trang tài tình quá, mà chúng ta bỏ quên mất đứa trẻ trong ta. Tại sao lại vậy? bởi vì giống như một đứa trẻ, chúng ta cũng mong muốn được thuần khiết, cũng cần thời gian để thảnh thơi và chơi đùa. Tôi nghĩ rằng, trên tất cả, điều mà mỗi người trưởng thành đều khao khát đó chính là được bé lại, được sống lại thời kéo co, chơi chuyền, được ngồi yên sau chiếc xe đạp với tà áo dài trên còn đường thơm mùi cốm mới qua những bức tường vàng ươm màu nắng bên Hồ Gươm, với những quang gánh bún phở truyền thống đi vào tuổi thơ lúc bấy giờ.
Trưởng thành dạy con người rất nhiều điều: dạy cho ta biết trân trọng, biết hi sinh và thực tế hơn. Trở thành một người trưởng thành phải đánh đổi rất nhiều thứ, phải biết chấp nhận trái tim đã chai sạn, biết vấp ngã, thất bại, biết e dè, tính toán. Ai rồi cũng đến lúc trưởng thành, các bạn trẻ hãy cứ ống đi, cứ hết mình đi, cứ mạo hiểm, cứ vấp ngã. Bởi vì trưởng thành gồm cả một quá trình tuổi trẻ, là khi ta đứng dậy từ những điều không may trong quá khứ. Trưởng thành là lúc ta đủ vững vàng để bảo vệ những gì ta có!
Người dự thi: Nguyễn Phương Nhi