Trưởng thành là khi ý thức không còn mẹ bên cạnh nữa
Trưởng thành là khi ý thức không còn mẹ bên cạnh nữa
Trưởng thành là khi ý thức không còn mẹ bên cạnh nữa
Giờ trong nhà chỉ còn mỗi tôi và ba, anh chị đều lập gia đình và không sống cùng nhà, mẹ đã trải qua ba cái giỗ rồi. Còn nhớ giỗ đầu mặt mũi tôi còn ủ rũ, chẳng thể nào tìm thấy niềm vui trong bất kể chuyện gì, lúc ấy sụt cân, trông xanh xao hơn trước nhiều lắm. Nhưng rồi lại quen, cứ u buồn mãi thì được gì trong khi ba không vui nhưng vẫn ngày ngày ra đồng cày xới một mình, rồi lủi thủi về nhà ăn cơm một mình vào những hôm tôi đi học xa nhà. Nghĩ đến mà thương ba vô điều kiện.
Tôi bắt đầu thích về nhà hơn, hầu như cuối tuần nào cũng về thay vì lúc trước thì có khi tận cả tháng mới về, ở trọ chờ mẹ gửi đồ ăn, gửi tiền hàng tuần xuống là đủ quãng đời rồi. Ngẫm lại sao lúc ấy tôi lại thực dụng như vậy, có lẽ mẹ mất đi làm tôi trưởng thành hơn, tôi ít xin tiền lại, thay vào đó tự mình đi xin việc để tự mua sắm cái mình thích và cả mua đồ ăn ngon cho ba.
Tôi thấy mình trưởng thành hẳn ra khi luôn nhớ về gia đình trước tiên, những chuyến đi dài không còn là điều tôi mong mỏi nữa khi nghĩ tới ba đang hì hục giăng mùng, đang bật tivi rồi ngủ quên mất và không ai tắt giúp, đang ăn tô mì gói cay xè thay vì bữa cơm nóng có đầy đủ cá, canh. Chắc ba chẳng vui tí nào đâu vì ba ghét hết thảy những món ăn có vị cay. Rồi tôi tập cách dành dụm tiền thay mẹ vì lúc trước mẹ cũng dành dụm, gói ghém tiền bạc để đề phòng lúc mùa màng thất bát còn có tiền để chi tiêu, thế nên những bữa cơm đạm bạc có lẽ sẽ siêng suốt hằn sâu trong tôi suốt cả một kiếp đời. Hào nhoáng nào rồi cũng sẽ chợp tắt, chỉ có cái đơn sơ trong tình cảm mới theo ta đến hết cuộc đời, và gia đình chính là cái tình cảm căn bản nhưng quý giá nhất của đời người. Thật may mắn khi tôi ý thức được điều đó và luôn trân trọng mái ấm gia đình mình.
Tôi bắt đầu viết nhiều hơn so với việc tìm một người để chia sẻ vì tôi luôn muốn tìm một cái kết thật khác cho những bất hạnh, khốn cùng tôi từng có. Đấy không phải tôi đang từ chối hiện tại và sống xa rời với hiện thực, tôi chỉ đang mong kết cục có hậu một chút cho những ngày dài cố gắng của mình. Có thể bạn không tin, nhưng đấy là một cách giải tỏa căng thẳng cực hữu hiệu. Tôi nhớ mẹ của suốt mười tám năm sống cùng mẹ, tôi chẳng bao giờ trưởng thành vì cứ ỷ lại vào sự chăm nom của mẹ, đến lúc mẹ mất đi, tôi mới ngỡ ngàng chuyện bếp núc tôi còn chưa rành rọt, mẹ nấu ăn ngon thế nào thì tôi lại là kẻ phá bếp giỏi thế ấy. Đấy là chuyện của trước kia, giờ tôi cũng mò mẫm học nấu đủ các thứ món chỉ để ba được ăn ngon mọi ngày, để ba đừng phải đun ấm nước sôi và xé gói mì cay xè mà ba không thích nữa.
Cảm ơn mẹ vì đã để con trưởng thành, dẫu cho cách này chẳng khiến con vui tí nào, nhưng mong rằng mẹ sẽ luôn dõi theo gia đình mình, để soi đường con trưởng thành trong nhiều quyết định khác nữa. Con yêu gia đình mình.
Người dự thi: Dư Thị Mỹ Dung