Trưởng thành là khi thấy mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất
Trưởng thành là khi thấy mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất
" Trưởng thành là khi thấy mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất..."
Bước qua cánh cổng trường đại học, tôi xa nhà! Chính thức từ đây mọi sự tôi tự lập, bố đi làm xa và mẹ thì ở quê. Trong không khí mùa thu mát mẻ, tôi nhập trường với lòng bao háo hức, có nhiều điều tôi tò mò muốn khám phá ở môi trường mới mẻ. Những ngày đầu xa nhà, chỉ nghĩ mất ngủ do lạ chỗ ở... Nhưng thực tế, tôi không mảy may nhớ nhà, trong đầu chỉ mải mê mường tượng những chốn vui chơi nơi thành phố.
Ngày ấy trước khi thi đại học, gia đình có nhiều biến cố nên tôi luôn hướng mình đến cái gì vui vẻ để nghị lực hơn. Tôi mong muốn quên đi những gì không vui... Một tuần rồi hai tuần, sang tuần thứ ba thì túi tôi rỗng, tôi hết tiền! Tôi không hề tiêu hoang phí, tiền đều chi cho việc đi vé ngày xe bus. Một ngày tôi đi những 4 lượt... Chiều cuối tuần nọ, khi đứng đợi bus, tôi thấy cảnh đứa trẻ đuọc mẹ mua bánh mì thịt xiên cho ăn, chắc mẹ vừa đón nó khi tan học. Chợt ùa về trong tôi cái kí ức ấy, ngày tôi còn chập chững vào lớp một. Ngày đó nhà tôi nghèo lắm, quần áo mẹ mặc ròng rã bao năm với nhiều mảnh vá... Mẹ tằn tiện, mẹ cóp nhặt từng đồng! Nhà không có gì ngoài chiếc xe đạp cũ kĩ mượn của ông, mẹ chở tôi đi học. Hồi đó chơi với tôi có một bạn nhà khá giả, mỗi buổi tan học là bạn lại có tiền mua quà vặt hoặc ít ra cũng có hợp sữa hay gói bánh quy trong cặp. Tôi nhìn mà thèm, mà ao ước... Mắt tôi rưng rưng!
Tôi có năng khiếu vẽ, cô giáo bảo như vậy với mẹ. Về nhà, mẹ chú ý tới những hình ảnh tôi vẽ trên sân, tường bể... Nhà nghèo, tôi không dám đòi hỏi mẹ mua cho bộ sáp màu, chị cho tôi cục phấn màu ngắn mủn là tôi là sướng nhảy chân sáo rồi. Và mẹ đã cố làm thêm giờ, rồi tôi được mẹ tặng bộ sáp màu vào cái ngày tôi được điểm 10. Tôi cười hóe lên, ánh mắt lấp lánh... Tôi chạy vội xuống bếp khoe chị, khoe với tất cả mọi người và hãnh diện trước lũ trẻ trong xóm...
Thấm thoát đã 14 năm trôi qua, ngày ấy trong tôi vẫn sâu đậm! Bây giờ tôi đã trưởng thành, những điều tôi thèm, tôi mong ở hồi đó thì giờ tôi đã có. Và bất giác tôi nhận ra rằng tôi có cuộc sống tươi đẹp trên bao sự vất vả, nhọc nhằn của mẹ! Tôi vừa đi học, vừa đi làm, nhiều khi cũng mệt mỏi, áp lực... Mẹ không muốn tôi đi làm, mẹ thương tôi! Cách đây gần 1 năm, ngày 8/3 khj tôi là sinh viên năm nhất, tôi làm thêm trong bưu cục, tôi được trả hai mươi nghìn một giờ. Tối đó lúc 19h40' tôi vẫn đang gói bưu phẩm, ngày lễ như này thì bưu cục nhiều việc lắm, làm không xuể! Tôi thấp thỏm vừa làm vừa lo lắng nhìn đồng hồ... 20h tôi hết ca, tôi ra về và cầm trong tay tiền công. Sau 3 buổi làm, tôi có gần ba trăm nghìn, tôi vội vã mua một bó hồng, và chạy như bay ra điểm bus. May sao tôi kịp chuyến xe cuối cùng! Người tôi ướt đẫm mồ hôi, cái thở dốc làm tay tôi run, đèn trên xe tối, tôi đặt thiếp lên đùi và nắn nót viết... Thực sự viết theo cảm giác tay chứ tôi không thấy rõ chữ, nét khá nghuệch ngoạc vì xe đang đi. Hơn 21h tôi có mặt ở nhà, mẹ vẫn chờ cơm! Tôi run run đưa mẹ bó hoa có gài thiếp và phong bì. "Con không biết nên mua quà gì tặng mẹ, đây là số tiền con đi làm mấy ngày qua, mẹ cứ dùng mua thứ gì mà mẹ thích nhé..!" Tôi nói nghẹn ngào. Mắt mẹ ướt ướt, mẹ không nói gì mà chỉ gật đầu, mẹ rất vui! Tối đó mẹ ngủ sớm hơn mọi khi. Tôi đoán chắc là mẹ muốn có không gian riêng để cảm nhận những gì tôi viết, cảm nhận điều mà tôi làm.
Chả mấy nữa là tôi bước sang tuổi hai mươi mốt, và mẹ đã gần năm mươi... " Cái tuổi nó đuổi xuẩn đi", mẹ ngày một già yếu, để chị em tôi trưởng thành hơn, có cuộc sống tốt hơn. Tôi không biết diễn tả như thế nào những điều mẹ đã làm vì tôi, thực sự tình yêu thương ấy vô biên lắm, không hề có giới hạn! Là thân con gái, sẽ có lúc tôi phải lập gia đình, tôi biết tôi không thể chăm lo đuọc chu đáo cho mẹ.
Tôi chỉ mong mẹ khỏe, mẹ vui... Tôi muốn về nhà với mẹ vào mỗi cuối tuần, làm đỡ mẹ việc nhà và ăn cơm mẹ nấu. Không đâu bằng nhà mình, không đâu bằng com mẹ!" Cơm cha, cơm mẹ đã từng/ Con đi làm mướn kiếm lưng cơm người/ Cơm người khổ lắm ai ơi!/ Không như cơm mẹ vừa ngồi vừa ăn". Dẫu cuộc đời này còn nhiều gian khó, chông gai thì tôi vẫn mong mẹ bên tôi thật lâu... Mẹ trong mắt tôi là một người phụ nữ tuyệt vời nhất! Con đã trưởng thành rồi, mẹ ơi!
Người dự thi: Đỗ Tú Uyên