TRƯỞNG THÀNH là khi thấu hiểu vất vả nhọc nhằn của bố mẹ
Với mỗi người quan điểm trưởng thành là gì có thể không giống nhau, mỗi con người mỗi suy nghĩ mỗi trăn trở riêng.
TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI…
Với mỗi người quan điểm trưởng thành là gì có thể không giống nhau, mỗi con người mỗi suy nghĩ mỗi trăn trở riêng.
Còn tôi? Tôi nhận ra mình trưởng thành hơn là mỗi khi tôi trải qua một giai đoạn, chạm đến một mốc thời gian của cuộc sống.
Tôi thấy mình trưởng thành khi nhận ra mình hối hận ra sao, mình trẻ con thế nào, mình nuối tiếc những điều mình đã làm không tốt lúc tôi biết mình đã mãi mãi mất đi một trong hai người thân yêu nhất, quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. Ngay lúc đó tôi chỉ biết khóc, khóc và khóc, tôi suy sụp, tôi mất hết niềm tin vào cuộc sống này, tôi trách móc cuộc đời sao bất công lại để điều ấy xảy ra với mình. Nhưng rồi sau đó tôi nhìn thấy gương mặt khắc khổ đã nhuốm màu thời gian đang cố kìm lại nước mắt và đau thương để bước tiếp trong cuộc đời, tôi nhìn ra ánh mắt trĩu nặng ưu tư và sưng húp vì nước mắt đang cố ghìm lại để chăm sóc cho gia đình với hai đứa con thơ của chị tôi và thế là tôi nhận ra tôi cần phải đứng lên để cùng gia đình vượt qua nỗi đau này và thay phần chăm lo để gia đình tôi cùng đi tiếp.
Tôi thấy mình trưởng thành những lúc bước chân về thăm quê, nghẹn ngào giấu nước mắt khi nhìn mâm cơm đơn sơ giản dị ăn vội, khi ngồi lắng nghe những câu chuyện tưởng như không dứt trong những buổi tối muộn của Bố tôi để rồi nhận ra Bố quá cô độc và tôi đã vô tâm thế nào trong cuộc sống hàng ngày khi ít về thăm và cũng ít khi gọi điện tâm sự cho khỏa lấp sự trống trải của Bố.
(Ảnh minh họa)
Tôi thấy mình trưởng thành khi một gia đình nhỏ của tôi xuất hiện để rồi tôi thấy mình dường như đã thấu hiểu được phần nào nỗi vất vả nhọc nhằn của bố mẹ mình khi xưa đã phải cố gắng mưu sinh, chắt bóp sao cho hai chị em tôi có cuộc sống tốt nhất.
Nhưng tôi biết mình vẫn chưa thực sự trưởng thành đâu và tôi vẫn cần thời gian để tiếp tục TRƯỞNG THÀNH.
TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI…
Với mỗi người quan điểm trưởng thành là gì có thể không giống nhau, mỗi con người mỗi suy nghĩ mỗi trăn trở riêng.
Còn tôi? Tôi nhận ra mình trưởng thành hơn là mỗi khi tôi trải qua một giai đoạn, chạm đến một mốc thời gian của cuộc sống.
Tôi thấy mình trưởng thành khi nhận ra mình hối hận ra sao, mình trẻ con thế nào, mình nuối tiếc những điều mình đã làm không tốt lúc tôi biết mình đã mãi mãi mất đi một trong hai người thân yêu nhất, quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. Ngay lúc đó tôi chỉ biết khóc, khóc và khóc, tôi suy sụp, tôi mất hết niềm tin vào cuộc sống này, tôi trách móc cuộc đời sao bất công lại để điều ấy xảy ra với mình. Nhưng rồi sau đó tôi nhìn thấy gương mặt khắc khổ đã nhuốm màu thời gian đang cố kìm lại nước mắt và đau thương để bước tiếp trong cuộc đời, tôi nhìn ra ánh mắt trĩu nặng ưu tư và sưng húp vì nước mắt đang cố ghìm lại để chăm sóc cho gia đình với hai đứa con thơ của chị tôi và thế là tôi nhận ra tôi cần phải đứng lên để cùng gia đình vượt qua nỗi đau này và thay phần chăm lo để gia đình tôi cùng đi tiếp.
Tôi thấy mình trưởng thành những lúc bước chân về thăm quê, nghẹn ngào giấu nước mắt khi nhìn mâm cơm đơn sơ giản dị ăn vội, khi ngồi lắng nghe những câu chuyện tưởng như không dứt trong những buổi tối muộn của Bố tôi để rồi nhận ra Bố quá cô độc và tôi đã vô tâm thế nào trong cuộc sống hàng ngày khi ít về thăm và cũng ít khi gọi điện tâm sự cho khỏa lấp sự trống trải của Bố.
Tôi thấy mình trưởng thành khi một gia đình nhỏ của tôi xuất hiện để rồi tôi thấy mình dường như đã thấu hiểu được phần nào nỗi vất vả nhọc nhằn của bố mẹ mình khi xưa đã phải cố gắng mưu sinh, chắt bóp sao cho hai chị em tôi có cuộc sống tốt nhất.
Nhưng tôi biết mình vẫn chưa thực sự trưởng thành đâu và tôi vẫn cần thời gian để tiếp tục TRƯỞNG THÀNH.
Người dự thi: Hoài An