Trưởng thành là khi ta thấy hàm ơn tất thảy cuộc sống này
Trưởng thành là khi ta thấy hàm ơn tất thảy cuộc sống này
Trước đây, tôi là một cô gái xinh xắn, khỏe mạnh, bình thường. Ngày lại ngày, tôi tận hưởng cuộc sống mình có tự nhiên như ánh sáng, khí trời, như nắng gió, mây bay mà chưa bao giờ ý thức rằng không phải ai, không phải lúc nào ta cũng được sống những tháng năm hồn nhiên, thoải mái như thế. Chính vì vậy, mọi người, mọi vật trong cảm nhận của tôi hồi đó đều chẳng có gì đặc biệt. Chỉ đến khi trải qua một biến cố lớn trong cuộc đời thì tôi mới hoàn toàn thay đổi nhận thức của mình.
Biến cố đó là vào năm 26 tuổi, tôi bất ngờ bị mắc bệnh u não. Do phát hiện muộn nên sau khi mổ, sức khỏe của tôi suy yếu trầm trọng: tai điếc, mắt mờ, chân chậm, tay run. Sau này, còn phát hiện thêm bệnh u xơ cột sống dẫn đến đau cổ đau lưng kinh niên mà không thể phẫu thuật được. Kể từ đó đến nay đã hơn 10 năm. Để có thể sống được một cách bình thường, để có thể tự tin hòa nhập với môi trường xã hội, tôi phải vượt qua hàng loạt những khó khăn, thử thách, những đau khổ, vật vã cả về thể xác lẫn tinh thần. Đặc biệt, phải cậy nhờ đến sự giúp đỡ, tấm lòng yêu thương chân thành của tất cả. Chính vì thế, nhận thức trong tôi giờ đây đã có bước chuyển mình to lớn.
Lúc nào và ở đâu cũng trào dâng cái nhìn biết ơn, xúc động với mọi người, mọi vật. Biết ơn mẹ những tháng ngày hết lòng, hết sức chăm sóc tôi ở bệnh viện, đến khi về nhà vẫn phải lặn lội khắp nơi tìm thầy tìm thuốc để tiếp tục chữa trị cho tôi. Bao lần kì cạch thay thứ này, đổi thứ kia để phù hợp với diễn biến bệnh tật của tôi, bao đêm thức trắng để xoa dịu những cơn đau bất thường, khó hiểu trong người tôi . Biết ơn chồng đã đưa tôi đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ, không quản đường sá xa xôi, không quản nắng mưa khắc nghiệt. Tốn bao thời gian, công sức, mòn mỏi, vạ vật để đợi chờ làm thủ tục khám chữa bệnh cho tôi. Có những ngày như vừa đi làm, vừa về quê với con, vừa vào viện thăm vợ. Ngoài ra còn phải lo gánh nặng cơm áo, gạo tiền của cuộc sống thực, các mối quan hệ nội ngoại phức tạp. Biết ơn con đã là chỗ dựa tinh thần để tôi bấu víu vào những lúc nước mắt rơi âm thầm vì đau khổ, tuyệt vọng.
Tuy còn nhỏ nhưng con đã biết thương mẹ bằng tình thương lớn lao của một người hiểu chuyện. Biết ơn gia đình nhà chồng đã đối xử tốt với tôi một cách hiếm có khi mà bản thân tôi chưa một ngày làm trọn phận sự của con cái trong nhà. Biết ơn bạn bè đã ở bên tôi lúc khó khăn, hoạn nạn, cho tôi sự giúp đỡ nhiệt tình về vật chất và những lời động viên sâu sắc về tinh thần. Biết ơn những người họ hàng, làng xóm kịp thời thăm hỏi, chia sẻ với gia đình tôi trong những tháng ngày u ám, nặng nề. Đến giờ phút này tôi biết ơn cả những cái cây, ngọn cỏ bên đường, khi nhìn sức sống xanh tươi mơn mởn của chúng, tôi thấy mình cần phải dũng cảm, mạnh mẽ hơn. Có thể bạn không tin nhưng sự thực là tôi biết ơn cả bốn bức tường chật hẹp mà tôi đang sống vì nó ngăn không cho tôi phải bận tâm đến những bon chen, khó nhọc ngoài đời. Thậm chí, tôi còn biết ơn cái thế giới vô thanh, lặng lẽ của mình vì nó giúp một người thích sống nội tâm như tôi được tự do chìm đắm trong những suy nghĩ miên man. Và không mấy khi bị chi phối bởi những điều chẳng nên nghe, chẳng nên biết.
Chính biến cố lớn của cuộc đời đã dạy cho tôi trưởng thành để biết ơn tất cả mọi người, mọi vật, từ những điều to lớn, vĩ đại đến những điều nhỏ bé, bình dị nhất. Giờ đây, chỉ cần mỗi sớm mai thức dậy thấy mình vẫn khỏe mạnh trong khả năng cho phép để làm những công việc yêu thích là tôi đã hạnh phúc lắm rồi, chẳng còn ao ước gì hơn. Nhất định tôi sẽ sống thật tốt, thật hữu ích để tri ân tất cả.
Người dự thi: Dư Phương Liên