Trưởng thành là khi ta có ý thức được cuộc sống này
Trưởng thành là khi ta có ý thức được cuộc sống này
Buổi chiều hôm ấy, đang ngồi trong lớp học môn Văn thì trời đang nắng bỗng chuyển giông, sấm đùng đùng rồi cơn mưa ùa đến không báo trước. Hướng ánh nhìn qua những giọt mưa qua khung cửa sổ, chợt thấy lòng nghẹn ngào trước những cảm xúc không tên.
Còn nhớ hồi đó, khi mới chỉ là cô nhóc 7 tuổi, có nhiều điều bình thường nhỏ nhặt cũng đủ làm cho ta thấy sợ hãi. Chơi ngoài sân, có người hỏi đến bố mẹ cũng sợ sệt không dám nói. Rồi có những hôm trời giông bão, ngước nhìn lên cao để tìm một màu xanh bình yên. Trái tim thơ dại lại trào dâng những phút giây hạnh phúc khi nhận ra rằng, nhà hàng xóm cũng cùng chung một màu trời với mình. Nghĩa là, vùng trời đen kia không chỉ bao phủ vùng đất nhà mình mà còn là vùng trời chung của nhà khác nữa. Đôi khi, hạnh phúc nó hiện hình giản đơn đến thế. Lớn hơn một chút, khi phải hằng ngày chăm lo học hành, ta lại lo sợ những bài kiểm tra, những con điểm thấp sẽ bị bố mẹ la mắng. Với một học sinh lớp 9,còn nỗ sợ nào lớn hơn khi cầm trên ray bài thi điểm kém với lời phê bình của giáo viên, trong khi kì thi chuyển cấp sắp đến gần. Rồi khi học cấp 3,phải tập quen với đoạn đường xa xôi nắng mưa một mình, ta thấy lòng nhẹ đi trước những vơn mưa mùa hạ dữ dội.
Để rồi cho đến hôm nay, khi không còn được mang theo bên mình hai chữ học sinh nữa, thì nhận thức cũng có nhiều sự thay đổi. Cơn mưa hạ ngày nào không còn đáng sợ nữa, thay vào đó là cơn mưa của niềm mơ ước, là sự rửa trôi bao bụi bẩn, mệt nhọc, là nguồn nước mát thanh lọc tâm hồn ta. Nhìn lại những bài kiểm tra điểm thấp, ta bật cười, vốn dĩ nó không phải chuyện to tát gì. Sau này va chạm nhiều mới biết rằng, trong cuộc sống còn rất nhiều bài kiểm tra hóc búa hơn thế nữa, và đương nhiên đã không ít lần ta phải gục ngã. Cuộc sống mưu sinh khó khăn, tất bật với bao bộn bề lo toan, không còn chỗ cho những suy nghĩ, lo âu của thời trẻ thơ nữa. Chợt giật mình, thanh xuân đã mãi đi xa... chỉ còn lại những kỉ niệm mãi mãi trở thành dĩ vãng ...
Giờ đây, ta không còn có nhiều thời gian rảnh rỗi tán đủ chuyện trên đời với đám bạn, được năn nỉ mẹ cho đi chơi xa, được bằng mọi cách đi phượt, đi đó đây với những người quen biết. Rồi những cốc trà sữa, hộp bánh tráng, chiếc váy xinh chẳng còn là chủ đề của buổi nghỉ cuối tuần. Và nhận ra, ta đã trưởng thành để quyết định tương lai của bản thân. Đó là thời điểm, những suy nghĩ trẻ con, những tính cách ngang bướng phải nhường chỗ cho các lựa chọn của ta. Là khi đứng trước các sự việc quan trọng của gia đình, ta có trách nhiệm góp ý để giải quyết vấn đề. Đó còn là lúc ta phải gồng mình trước những khó khăn thử thách của cuộc sống, vì cha mẹ, vì mọi người, và hơn hết là vì chính ta. Và dù là vô tình hay hữu ý đi chăng nữa, sự ưu tiên chi bản thân không còn là số một. Ta phải quan tâm, lo lắng hơn nữa đến những người xung quanh.
Trưởng thành là khi ta có ý thức được cuộc sống này nếu chỉ ngồi yên một chỗ thì chỉ là cách ta tồn tại mà thôi. Lúc còn nhỏ, tôi luôn mong đến một ngày mình sẽ trở thành người lớn, được tự do quyết định mà không phải phụ thuộc vào ai. Và khi đã lớn rồi, mong muốn lắm những ngày xưa sao trở nên xa xôi, khó với đến như vậy. Nhưng không thể phủ nhận rằng con người cần phải trưởng thành , để bay cao bay xa với những ước mơ, hoài bão lớn, để một ngày được tự hào đóng góp vào công cuộc xây dựng nước nhà, và ngày đó sẽ không còn là xa, khi ta đã trưởng thành.....
Người dự thi: Ngô Thị Hiếu