Trưởng thành là khi học cách trân trọng.
Trưởng thành là khi học cách trân trọng.
Trưởng thành là khi học cách trân trọng.
Hồi còn ngồi giảng đường đại học, tôi cứ nghĩ mình chỉ cần an phận nghe theo lời bố kiếm lấy bằng giỏi để trở thành một giáo viên, lấy chồng và sống một cuộc sống nhàn hạ bình an là đủ. Thế nhưng cuộc sống thật trớ trêu cho tôi một cơ hội thực tập tại nước ngoài để tôi nhận ra bản thân mình là một con chim tự do chứ không phải là chú chim cảnh. Phải, tôi yêu thích ngoại ngữ, khao khát được học tiếp để trở thành một phiên dịch viên tài năng. Sau khi tốt nghiệp đại học, ba mẹ ép tôi thi vào công chức điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải bỏ dở niềm đam mê của mình. Và rồi cô bé 22 tuổi bắt đấu quyết định cuộc đời của mình theo cách đi theo niềm đam mê. Tôi gọi đó là trưởng thành khi là khi bản thân học cách tự lập.
Tôi bắt đầu làm việc tại một tập đoàn Trung Quốc có tiếng tại Bắc Giang, mức lương hồi đó cao bằng ba tôi, người đã phấn đấu 20 năm công chức. Cuộc sống đi làm khác xa nhiều so với trí tưởng tượng của một cô bé vừa rời khỏi sự bao bọc của ghế nhà trường. Nhiều khi, tôi đã có ý định bỏ việc vì sự dồn ép của đồng nghiệp và những lời mắng nhiếc của Sếp, để quay về với con đường mà ba tôi đã sắp sẵn. Nhưng lòng tự trọng khiến tôi không thể ngoan ngoãn cúi đầu. Tôi đứng dậy nhờ sức mạnh từ lòng đố kỵ của đồng nghiệp và từ sự che chở của những người quý trong tôi. Tôi nhận ra một điều, một con cừu muốn khỏe mạnh cần sống cạnh bầy sói. Và đó là lý do tôi thay đổi bản thân mình. Tôi học được cách trân quý những đồng nghiệp lặng lẽ giúp tôi trong công việc và cảm ơn những con người đang âm thầm cạnh canh với tôi vì họ đã vô tình cho tôi sức mạnh vô hình. Cho dù đồng nghiệp yêu ghét, khi họ cần đến , tôi sẵn sàng giúp đỡ kể cả việc ở lại làm không công vì tôi biết sự thành công của tập thể cần phải loại bỏ lòng ích kỷ và nhờ có họ, tôi mới có thành công như ngày hôm nay. Tôi đã từng gặp rất nhiều bạn trẻ làm doanh nghiệp mang tâm lý chán nản sau hai tháng thử việc. Tôi đã khuyên họ, hãy bỏ đi việc oán trách và nhìn lại bản thân mình, cố gắng, nhiệt tình làm việc bằng sức trẻ, thay đổi cách nghĩ để thành công. Có như vậy mới không lãng phí tuổi thanh xuân. Tôi gọi trưởng thành là khi tự bản thân học được cách thay đổi tư duy để xóa bỏ những bi quan, oán trách ấu trĩ.
Ảnh: Đồng nghiệp của tôi
Trưởng thành là khi tôi học được cách lựa chọn có lúc đúng đắn nhưng đôi khi sai lầm. Sau khi kết hôn, tôi mang bầu và nhanh chóng có thai. Do sức khỏe không ổn định nên nhiều lần bị dọa sảy, tôi nghỉ việc trong nước mắt. Tôi trở về sống với bố mẹ chồng ở một làng quê miền núi hẻo lánh. Nơi mà người ta chưa bao giờ bỏ đi dị nghị về một đứa làm doanh nghiệp trở thành vợ của một anh chàng sĩ quan. Họ cho rằng cần một bác sĩ, một giáo viên mới gọi là đẹp. Hàng xóm láng giềng công kích, những người thân yêu đâm vào tim những lời khó nghe rồi bao nhiêu hiểu lầm không đáng có. Dường như, tôi cảm giác được căn bệnh trầm cảm đang đến rất gần. Nhiều lúc tôi cũng hối hận vì lấy anh, một áp lực dường như không thể chịu đựng được. Khi tôi chia sẻ, người ta cho tôi là bịa đặt. Gần như một năm tôi sống trong im lặng, sống trong sự chịu đựng của định kiến, thứ mà tôi không bao giờ chịu cúi đầu. Và tôi đã học cách cam chịu như vậy cho đến khi con gái được 9 tháng tuổi. Có lẽ sống trong sự cô lập, cam chịu mà tôi học hai chữ “trân trọng” sau này. Thời gian ở nhà là một quãng lặng để tôi hiểu về những sự lựa chọn. Tôi nghiệm ra một điều rằng, khi đối mặt với sự lựa chọn sinh tử hãy thận trọng đưa ra những quyết định sáng suốt. Nếu quyết định đó là sai lầm thì hãy đối mặt bằng sức mạnh lý trí, tìm thời gian hợp lý nhất để thay đổi. Nếu như việc đó không thể thay đổi thì hãy dũng cảm đối diện. Một khi đã lựa chọn cũng đừng hối hận mà tiếp tục đi về phía trước theo hướng tích cực. Tôi bỏ qua mọi lời dị nghị, giành thời gian trau dồi ngoại ngữ để tìm cơ hội bứt phá, tìm lại niềm đam mê không đáng để mất. Tôi sẽ trở thành một người mẹ mạnh mẽ. Và rồi phần thưởng xứng đáng đã đến với tôi. Tôi trở lại làm tại một doanh nghiệp Trung quốc ở khu công nghiệp Đình Trám – Bắc Giang. Cho dù nhà cách công ty 60km, cả chiều đi và về 120km nhưng tôi vẫn đều đặn lái xe không quản trời mưa nắng vì tôi hiểu “được đi làm là một hạnh phúc”. Và tôi gọi trường thành là khi bản thân học được cách “trân trọng”.
Ảnh: Tôi sẽ mạnh mẽ bước về phía trước khi chọn anh- một quân nhân.
Có những ngày trên đoạn đường đi về quen thuộc đập vào mắt tôi là những vụ tai nạn thảm khốc. Nạn nhân đa phần là những người trẻ, trong đó có người là đồng nghiệp của tôi. Nhiều khi tôi đã nghĩ, nếu một ngày nào đó, tôi cũng như họ thì lúc này tôi sẽ phải làm gì? Ngẫm lại cuộc sống này sao mà ngắn ngủi. Có những người sau khi mất đi mới nhận được lời xin lỗi yêu thương muôn mằn. Vậy tại sao, khi chúng ta còn hít thở không trao cho nhau những hành động, những yêu thương và bỏ qua những thù hẳn không đáng có?. Câu hỏi ấy luôn ám ảnh vây hãm lấy tôi khiến nhiều khi có những ý nghĩ đen tối trong đầu chợt lóe lên rồi bị dập tắt không thương tiếc. Và tôi hiểu trưởng thành là khi biết đem yêu thương chia sẻ và gạt đi hận thù. Là khi tôi biết quý trọng những giây phút còn được thở để ghi điểm trong tim với những người ở lại.
Người dự thi: Chu Mai