Trưởng thành là để bản thân mình được sống, sống toàn vẹn với sự kì vọng và nỗi lo của bố mẹ
Trưởng thành là để bản thân mình được sống, sống toàn vẹn với sự kì vọng và nỗi lo của bố mẹ
Trưởng thành không phải khi nhìn vào bức ảnh năm lớp 6, bạn thấy tóc mình dài thêm, bầu ngực nở nang hay đôi chân ngày một thon thả. Trưởng thành là khuôn mặt từng khóc và bây giờ mỉm cười, trưởng thành là vết thương trên đầu gối nay đã hóa sẹo, trưởng thành là quầng mắt thâm khi tình yêu khiến ta thao thức, khi ta trở về nhà sau những chuyến đi dài bụi bặm, đứng trong buồng tắm, nghe mẹ thao thao nói về đứa con gái lang thang còn mình lại có thể cười tươi với khuôn mặt đen nhẻm.
Trưởng thành là gì nữa ?
Là khi ta bật cười chốn đông vì một kỉ niệm xa lắc lơ bỗng dưng nhớ lại, một trò đùa dại lũ em chỉ mình ta hiểu.
Trưởng thành khi bỗng thấy ngại ngùng trước ánh mắt của ai kia, khi vội nhìn trộm ai đó và cả khi ta bật khóc trước những ngộ nhận của riêng mình.
Trưởng thành là biết dung hòa những cảm xúc từ nội tâm và cả dấu tích bên ngoài cuộc sống, là biết cất giữ tất thảy những hồi hộp yêu thương mà kí ức để lại.
Ngày hôm qua, khi đưa bố lên taxi đi viện, tôi nhắn tin bỏ đi công việc mình yêu thích. Tôi theo đuổi suốt 3 năm, nếu hỏi thỏa mãn chưa? Chắc chắn chưa thỏa mãn. Nhưng nó không đủ nuôi bố mẹ, càng không đủ bứt phá cho tương lai. Bố mẹ thì già, thời gian chẳng chờ đợi ai hết. Có lẽ tôi sẽ tìm một công việc an toàn cho bố mẹ, kiếm số tiền kha khá làm vốn dắt lưng đi một con đường vòng. Tôi vẫn sẽ làm công việc tôi yêu thích, nhưng vào một thời điểm khác, với lượng kiến thức đủ để thay đổi chất. Kiếm tiền từ sở thích, đó mới là đam mê.
Suy cho cùng, trưởng thành - là để bản thân mình được sống, sống toàn vẹn với sự kì vọng và nỗi lo của bố mẹ, toàn vẹn với khát khao của bản thân bằng cách đầu tư cho nó – thật – là – kĩ! Theo đuổi vô vọng một công việc chỉ theo sở thích là chưa trưởng thành, đúng không nhỉ? Vậy thì tôi đã “nhớn” thật rồi đấy.
Người dự thi: Giang Tống