Trưởng Thành, khi thanh xuân đời ta đã chín…
Trưởng Thành, khi thanh xuân đời ta đã chín…
Trưởng Thành, khi thanh xuân đời ta đã chín…
“Trưởng Thành là khi…” - một vế diễn đạt gợi cho mỗi người nhiều liên tưởng suy ngẫm. Đó cũng là vấn đề có nhiều cách thể hiện, tỏ bày và luận đàm khác nhau, phong phú nhiều chiều. “Trưởng Thành”, xin được phép viết hoa hai chữ như mang ý nghĩa trân trọng với một bước chuyển lớn lao và ý nghĩa của mỗi con người. Ý thức được bản thân Trưởng Thành cũng là khi bạn sống với chính bản thể của mình với tất cả giác quan, nghĩ suy và hành xử. Với góc nhìn là một người trẻ, tôi trân quý và nâng niu những năm tháng thanh xuân thực tại để hoàn thiện bản thân vươn tới sự Trưởng Thành đích thực. Trưởng Thành, khi thanh xuân đời tôi đã chín...
Trưởng Thành là khi tôi biết nhìn xứ sở, biết rung động khi nghĩ về hai chữ “Tổ quốc”
Những năm tháng ấu thơ, như bao đứa trẻ khác, tôi cũng lớn lên từ lời ru của mẹ, trong bài giảng của thầy cô, qua những câu chuyện được kể lại về quê hương, đất nước và con người Việt Nam. Nhưng ở lứa tuổi và tâm hồn còn hồn nhiên đó, thật khó để tôi hình dung hết, nhận thức hết và thẩm thấu được toàn bộ giá trị thiêng liêng của những khái niệm Tổ quốc, quê hương. Theo thời gian, lớn dần lên tôi mới hiểu và tự mình tri nhận, cảm xúc và mang tình yêu thực sự với đất nước quê hương một cách có ý thức nhất. Đó là khi tôi Trưởng Thành: biết yêu, biết quý, biết trân trọng thực sự giá trị của Tổ quốc, sự độc lập và bản sắc Việt Nam.
Mang đậm màu sắc của thần thoại, truyền thuyết, cho đến nay việc kiến tạo và lý giải cội nguồn chúng ta vẫn hướng chung một mối: từ Lạc Long Quân, Âu Cơ đến các vị vua Hùng. “Dù ai đi ngược về xuôi - Nhớ ngày giỗ Tổ mùng mười tháng ba” để nhắc nhớ chúng ta về nguồn cội người Việt tự bao đời. Tiếp tục thời thế trải dài qua 10 triều đại phong kiến nước Việt ngót 1000 năm với biết bao thăng trầm biến cố. Tôi tự hào và kiêu hãnh biết bao khi chúng ta đã chiến thắng và vẫn giữ được chủ quyền non sông Đại Việt - Việt Nam bây giờ. Là một người trẻ thuộc thế hệ 9x, sinh ra giữa thời bình khi không còn tiếng súng, tiếng bom của những năm tháng chiến tranh kháng Pháp, kháng Mỹ tôi thấy mình may mắn, đồng thời thật tự hào, trân quý về thế hệ cha anh, những người đã dành cả thanh xuân cuộc đời để cống hiến máu xương cho Tổ quốc, cho sự độc lập trọn vẹn, chủ quyền thiêng liêng, bản sắc linh thiêng của nước Việt Nam bao đời gìn giữ. Tôi vẫn còn nhớ lời thầy giảng khi còn ngồi trên ghế giảng đường đại học: “Thế hệ hi sinh trong chiến tranh là thế hệ tinh hoa nhất của dân tộc”. Khi tôi Trưởng Thành, tôi nghĩ nhiều về câu nói ấy, ngẫm và càng thấy sâu sắc thấm thía. Một nước Việt Nam độc lập, thống nhất hiện nay chính nhờ công ơn trời bể của lớp lớp con người thanh xuân mang niềm tin, hi vọng và ý chí, trên hết cũng như tôi bây giờ là tình yêu quê hương, yêu Tổ quốc với thái độ trân trọng nâng niu tất cả.
Giờ đây, một nước Việt Nam hiện đại đang Trưởng Thành, đang vươn mình đế hòa vào nhịp phát triển chung của nhân loại. Nước Việt Nam đã đi qua thời gian không phải dài nhưng thật sự lắm chông gai, trắc trở và tổn thất đau thương. Tuy nhiên, điều quan trọng hơn cả là chúng ta đã chiến thắng, đã trụ vững cuối cùng sau quá nhiều phong ba bão táp. Xây dựng và kiến thiết đất nước cần sự đồng lòng, đồng tâm và hơn hết là chung một tình yêu, một nguồn cội hướng về: nước Việt Nam. Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ và thấy trào dâng một khí thế giây phút đội tuyển bóng đá U23 khải hoàn trở về trong tiếng hò reo cổ vũ của đoàn người, trong tiếng trống tiếng nhạc và tiếng đập chung nhịp của triệu triệu con tim người Việt những ngày cuối tháng Một. Đó chỉ là một sự kiện thể thao nhưng tôi thấy trong đó tinh thần dân tộc: sự kết đoàn, sự cởi mở, sự chân tình và một tình yêu không phân biệt sắc thái, cách thức. Tôi nghĩ như vậy. Một rừng cờ sắc đỏ cháy bỏng niềm tin yêu, tự hào bất diệt hòa chung thanh âm với những cái bắt tay cười vui với người thường ngày ta không quen không biết có lẽ mãi là hình ảnh, dấu ấn đẹp đẽ gần nhất mỗi khi chúng ta nhớ về hay ai đó muốn minh chứng cho tình yêu Tổ quốc, tinh thần đồng bào nước Việt.
Tổ quốc thật kì vĩ, ngút ngàn. Nhưng Tổ quốc cũng gần gũi, thân tình và giản dị đến vô ngần. “Tổ quốc” là một từ trong ngôn ngữ, là hai tiếng khi cất lên thanh âm nhưng nội hàm giá trị lại quảng đại khôn xiết, có thể chạm tới nơi sâu thẳm nhất trong tâm khảm mỗi con người đất Việt. Việt Nam luôn trong trái tim tôi, trong trái tim bạn và trong triệu trái tim con người trên dải đất hình chữ S. Tôi luôn có niềm tin là thế! Thời điểm tôi nghĩ về Tổ quốc, tôi thấy mình được bao bọc, tôi thấy mình cần trân trọng, tôi thấy mình phải nỗ lực là khi đó tôi đã Trưởng Thành, là một con dân Việt Nam.
“Tổ quốc là khi tôi tri nhận đầy đủ tương đối về thế giới thực tại, là lúc tôi định vị được bản thân trong tương quan cả vị trí địa lý lẫn giá trị lịch sử, cội nguồn. Tôi Trưởng Thành”.
Trưởng Thành là khi tôi hiểu về gia đình, biết ơn và thương yêu vô hạn đấng sinh thành
Theo lẽ thường, bất kỳ ai được sinh ra cũng có một gia đình, nơi có cha, có mẹ - người đã sinh và nuôi nấng ta khôn lớn. Trong giá trị truyền thống, vai trò sinh và nuôi dạy của cha mẹ đáng được trân quý để khiến người xưa tôn họ là những “đấng”, những “bậc”: “Đệ lời thệ hải minh sơn - Làm con trước phải đền ơn sinh thành” như lời xưa của đại thi hào Nguyễn Du từng viết trong thiên Truyện Kiều. Trân trọng và biết ơn sự hi sinh, yêu thương của cha mẹ, những đấng sinh thành, là đạo đời, là biểu hiện cao nhất của một nhân cách Trưởng Thành.
Mỗi chúng ta lớn lên dưới mái nhà được cha mẹ chở che, chỉ bảo. Có lẽ trong nhận thức thơ bé, gia đình rất đơn giản là nơi trú ngụ, có những người thân thiết nhất chăm sóc mình, cảm thấy thân thuộc và gắn bó nhất. Tuy nhiên càng khôn lớn, khi dần nhận thức đầy đủ và bắt đầu hình thành ý niệm về nơi mình đang sống, thực tế tôi hiểu về gia đình hơn. Một hoàn cảnh với sự khó khăn và thiếu thốn trong những năm tháng tuổi thơ có lẽ là điều tôi nghĩ đầu tiên về gia đình mình. Tất nhiên, tôi vẫn là thế hệ sống sau thời kỳ Đổi mới, thời bao cấp như ông bà hay cha mẹ tôi thường kể lại nhưng không phải cái khó, cái nghèo đã qua đi. Cha tôi bị bệnh kinh niên và thường xuyên yếu đau. Mẹ con tôi đã có khoảng thời gian khó khăn, có khi đến cùng cực mỗi khi căn bệnh cha tôi tái phát. Cái khó, cái nghèo và những rạn nứt trong mối quan hệ giữa các thành viên tưởng chừng khiến tôi phải chịu đựng, chấp nhận một sự chia ly. May thay điều đó đã không xảy ra. Mọi khốn khó trong gia đình cũng dần trôi qua bằng nghị lực, ý chí hàn gắn và hướng đến sự vẹn nguyên của tổ ấm đến khi tôi Trưởng Thành. Hiểu về gia đình, tôi thấy sự khó khăn trong tuổi thơ và cho đến thực tại dù đã nỗ lực. Hiểu về gia đình, tôi thấy ý chí nghị lực ở mẹ tôi trong sự vun đắp mái ấm. Hiểu về gia đình, tôi thấy thương yêu, cảm phục và thầm biết ơn với cha, với mẹ.
Hiểu về gia đình hay cụ thể hơn là hiểu về cha mẹ, hiểu về những điều họ làm với bản thân tôi và hiểu hoàn cảnh sống tôi thấy đáng quý, trân trọng và biết ơn. Nếu tình yêu Tổ quốc chứa đựng sự rộng lớn, mang ít nhiều sắc thái trừu tượng bởi sự thiêng liêng vĩ đại thì với gia đình, với cha mẹ yêu thương trở nên cụ thể, gần gũi, ruột thịt máu mủ. Ký ức về những năm tháng tuổi thơ, ngây ngô sống dưới mái ấm được cha mẹ nuôi dạy, cho ăn học có lẽ là ấn tượng chung hàm chứa sự tri ân của một người con như tôi. Trưởng Thành là khi tự thấy mình chưa phải là đứa con ngoan, chưa làm được điều gì để báo đáp công ơn “9 chữ cù lao” biển trời. Trưởng Thành là khi tôi cảm nhận được công lao của cha mẹ, những điều họ dành cho tôi và những điều tôi phải đáp đền. Trưởng Thành là khi phiêu bạt đó đây trong tim luôn hướng về gia đình, luôn nhớ về những bậc sinh thành đang mong chờ và dõi theo tôi. Sự Trưởng Thành khởi nguồn từ sự non ấu. Chính gia đình và mẹ cha là nơi chăm bẵm, nuôi nấng sự non dại đó. Chăm cây đến ngày kết trái, quả ngọt đầu mùa là sự báo đáp người chăm cây. Đó cũng chính là quan niệm của tôi khi bản thân Trưởng Thành: cố gắng làm trái ngọt đầu mùa để phụng dưỡng mẹ cha lúc tuổi xế chiều.
“Gia đình, mẹ cha là khi tôi nhận thấy mình được chăm sóc, được nuôi nấng lớn khôn cả về hình hài và sự tri nhận. Báo đáp công ơn dưỡng dụng đấng sinh thành là đạo lý đời người muôn kiếp. Tôi Trưởng Thành”.
Trưởng Thành là khi tôi chấp nhận khó khăn, vượt qua nó bằng chính sự tự lập và hoài bão khát vọng tuổi trẻ
Ai cũng có một tuổi trẻ và phần lớn tuổi trẻ của đời người không hề êm ái, phải đối mặt với những khó khăn thử thách. “Vạn sự khởi đầu nan” là câu nói của người xưa không chỉ gói gọn ở vấn đề lập thân lập nghiệp mà rộng lớn hơn là khó khăn trên chặng đường đời mỗi con người gặp phải: tuổi trẻ. Dường như quy luật cuộc sống đã khéo sắp đặt hai đối thủ xứng tầm với nhau trong trận đấu cuộc đời: tuổi trẻ và khó khăn. Phần thưởng quý giá nhất của cuộc đấu đó với tuổi trẻ chính là Trưởng Thành. Một chàng trai 24 tuổi, tôi thấy mình may mắn vì vẫn đang trong những năm tháng của thanh xuân được đón nhận thử thách, được trải nghiệm khó khăn và nỗ lực để giành được chiến thắng - phần thưởng danh hiệu “Người Trưởng Thành”. Tôi vẫn đang chiến đấu và khao khát…
Tuổi trẻ mỗi người có những khó khăn khác nhau bởi ai cũng có hoàn cảnh riêng của mình. Sinh ra trong một gia đình khó khăn, thiếu thốn nhiều thứ và thường xuyên gặp phải những sang chấn tâm lý nặng nề thời thơ ấu (những năm tháng sau này tôi nhớ lại mới ý thức được điều mình đã phải trải qua) tôi gạt bỏ mọi điều tồi tệ của hoàn cảnh để phấn đấu trong học tập. Mặc sức ép tâm lý từ phía cha tôi khi ông thường ngăn cấm vấn đề học hành, không muốn tôi vào đại học mà chỉ ở nhà làm một thợ phụ hồ, tôi quyết tâm đèn sách để thi vào ngôi trường mình mơ ước. Đã có nhiều đêm ôn thi, tôi đóng cửa phòng, gục xuống bàn học mà rưng rức. Nhiều đêm nghĩ lại trằn trọc, tôi nhận thấy động lực để mình vượt qua hoàn cảnh khốn khó đó chính là hoài bão khát vọng tuổi trẻ, hơn hết còn là tâm huyết cả đời mẹ tôi kỳ vọng. Những năm tháng đại học rồi cũng qua nhanh như một giấc mơ, nơi ký túc, chốn giảng đường, những bài thi cuối kỳ đến mùa hè của phượng vĩ bằng lăng và khóa luận tốt nghiệp ra trường. Nhớ những khi một mình nơi căn phòng kí túc lạnh lẽo: cô đơn và ngột ngạt. Nhớ những cơn mưa tầm tã, ăn vội chiếc bánh mỳ, một mình lao nhanh tới trường cho kịp tiết học. Nhớ những lần thi vượt cấp tiếng Anh bên trường Ngoại ngữ giữa trời nóng nực mà lo âu thấp thỏm, nhớ, nhớ nhiều lắm khoảng đời gian khó ấy… Tôi vượt qua tất cả bằng sự tự lực, sự hỗ trợ ít ỏi từ xung quanh. Cuối cùng, tôi cũng hoàn thành 4 năm trên ghế giảng đường, kết thúc chương trình học với tấm bằng loại Ưu. Đó không phải là điều gì để tự hào, và tôi chưa bao giờ tự mãn về điều đó. Quan trọng nhất sau thử thách đó chính là tôi đã chiến thắng, tôi đã vượt qua được rào cản, khó khăn bằng sự tự chủ và nỗ lực bản thân để chạm được điều mình khao khát, ước vọng trước đây. Rồi đến tháng ngày bươn chải kiếm tìm công việc chốn thành thị không một ai quen biết, giữa lúc bản thân nhận ra mình còn quá non nớt và thiếu nhiều điều khi học, điều đó cũng cho tôi nhiều trải nghiệm, lăn lộn để thấy mình Trưởng Thành hơn. Một cuộc sống tự lập hiện nay dù chưa bao giờ là dễ chịu nhưng ít nhiều cho tôi cảm nhận sự thoải mái so với những năm tháng sinh viên xưa. Thành công là điều khó định ước. Ở mỗi thời điểm hãy xem đó là một thành tựu nhỏ bước đầu để ta nỗ lực, giành được thắng lợi cao hơn. Đó cũng là lúc ta Trưởng Thành, khôn lớn và chín chắn!
Tự lớn khôn và Trưởng Thành cả về hình hài và nhận thức là quá trình tuyệt vời nhất trong những năm tháng tuổi trẻ. Trưởng Thành một cách tự lập, tự chủ cuộc sống cho phép tôi khám phá thế giới tự do theo những gì mình muốn, khám phá chính bản thân mình theo diễn biến nội tại của nó và hiểu biết sâu sắc giá trị của Trưởng Thành tự thân. Mỗi người Trưởng Thành theo một cách khác nhau bởi có những ứng xử khác nhau đối với hoàn cảnh, khó khăn thử thách của riêng mình. Câu nói của thiên tài vật lý người Do Thái Albert Einstein quả thực khiến tôi đồng điệu: “Tôi sống với sự cô đơn đau đớn trong tuổi trẻ nhưng lại ngọt ngào trong những năm tháng trưởng thành”. Einstein đã có những năm tháng cô đơn đến cùng cực khi sống ly thân rồi hôn nhân đổ vỡ với người vợ Maric. Để rồi thành công vĩ đại trong nghiên cứu vật lý về thuyết tương đối chính là lúc ông thấy mình Trưởng Thành và hưởng thành quả ngọt ngào sau những đắng cay cuộc đời. Einstein đã trải qua khó khăn cả về vật chất và tinh thần để tự chủ vươn lên. Từ đó tôi mới hiểu khó khăn càng lớn, càng gian nan bao nhiêu sau khi vượt qua, chiến thắng nó ta lại thấy mình càng Trưởng Thành hơn, càng lớn khôn hơn.
“Tuổi trẻ là khi tôi biết tự mình vươn lên trong những khó khăn thử thách. Tôi chiến đấu và chiến thắng nó bằng nhựa sống của thanh xuân tuổi trẻ, bằng khát khao lập thân lập nghiệp. Tôi Trưởng Thành”.
Trưởng Thành là khi tôi có bên mình một người để thương yêu lo lắng, cùng chia ngọt sẻ bùi và nắm tay nhau đi tới cuối con đường
Cuộc đời vốn dĩ nhiều loại tình cảm khác nhau. Tình đẹp khi chúng ta cùng biết trân trọng, gìn giữ và cùng biết vun trồng để tình mãi xanh tươi. Tình yêu đôi lứa như một thứ kết tụ và biểu hiện cho một dạng thức của tình cảm, một quy luật của đời sống xã hội nhân bản. Tôi hiểu, Trưởng Thành cho mỗi người một quyền chính đáng: quyền có một tình yêu đẹp. Trưởng Thành là điều kiện lý tưởng để mỗi người có một tình yêu đúng nghĩa, bền chặt và thiêng liêng. Trưởng Thành là lúc người ta khao khát có một tình yêu bền vững, cùng đi đến cuối con đường. Và chính tình yêu dạy người ta nhiều điều, khiến ta Trưởng Thành hơn, chín chắn hơn khi biết suy nghĩ, biết cư xử và hiểu lí lẽ... Yêu là để hai người trao gửi yêu thương. Yêu là để hai người, trong đó như chính bản thân tôi, cùng Trưởng Thành, có mục tiêu và lý tưởng về cuộc sống gia đình nhỏ trong tương lai.
“Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Anh cho em, kèm với một lá thư
Em không lấy và tình anh đã mất
Tình cho đi không lấy lại bao giờ”
Cho đến bây giờ tôi vẫn xao xuyến mỗi khi đọc lại những câu thơ trong sáng đến lạ của thi sĩ Xuân Diệu trong bài Tình Thứ Nhất. Có lẽ bởi tình tôi với tình thi sĩ có gì đó đồng điệu hay chăng? Tình yêu tuổi học trò e ấp, thẹn thùng đâu dám thổ lộ những điều ấp ủ trước mắt người thương. Tôi và cô ấy quen nhau khi hai đứa cùng học chung một lớp thời phổ thông. Kìm nén nỗi lòng đã lâu chỉ chờ ngày khi hai đứa bắt đầu nộp hồ sơ thi đại học tôi mới dám viết cho cô ấy vài dòng, gói vội trong một lá thư đơn sơ nhờ bạn thân cô ấy chuyển giúp. Thầm nghĩ, tôi vẫn may mắn hơn nhà thơ Xuân Diệu khi lá thư ấy không bị chối từ. Tình yêu nảy nở, gặp gỡ giữa hai tâm hồn và đơm hoa kết trái. Hai chúng tôi cùng dựng xây vun đắp và tình cảm lớn dần lên như sự Trưởng Thành giữa tôi và em. Mối tình đầu tiên cũng là mối tình duy nhất cho đến nay khi hai chúng tôi chuẩn bị về chung một nhà. Tôi thấy trân trọng! Tôi thấy tin yêu! Và tôi hạnh phúc! Trưởng Thành trong tình yêu như tôi hiểu không đơn thuần là sự lớn lên theo thời gian mà quan trọng là chín chắn trong cách ứng xử, cách người ta chăm chút cho tình cảm thiêng liêng ấy. Đã có không ít khoảng thời gian tôi và em giận nhau, không còn gặp gỡ, hò hẹn. Quán quen giờ đây chỉ còn mình tôi bên cốc nước lạnh cô đơn, buốt giá. Ánh đèn mờ ảo, nhạt nhòa trong dòng người và tiếng cộ xe. Hai người tìm đến công việc khác cho quên đi giận hờn. Có những lúc tưởng chừng khó níu kéo, bên bờ sự cắt chia tan vỡ bởi sự hiểu lầm quá lớn. Tôi nghĩ về những khó khăn, nghĩ về cuộc sống gia đình lại càng nghĩ về em nhiều hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng, tình nối lại bởi duyên còn thắm. Tôi suy nghĩ nhiều và sau cùng hiểu ra khi chính mình mang lối lầm. Tôi chủ động xin lỗi, nhận trách nhiệm về mình và được em thông cảm bao dung. Phải chăng Trưởng Thành trong tình yêu là khi ta biết nhận lỗi và biết thứ tha kịp thời? Tôi, em và tình yêu chúng tôi đã Trưởng Thành như thế! Tình yêu có thể không phân biệt tuổi tác nhưng để tình yêu bền vững, hai người cần phải hiểu, cảm thông và sẵn sàng tự nguyện cùng gắn bó khi đó chính là Trưởng Thành trong nhận thức và ứng xử.
Có một người để thương, có một người để cùng đi hết chặng đường đời là khi tôi biết mình Trưởng Thành hơn. Rồi mai đây không chỉ yêu thương người con gái đó, tôi còn dành cả sự quan tâm cho gia đình nhỏ, cho nhiều tình yêu bé bỏng khác nữa của mình. Sự Trưởng Thành và bản lĩnh của một người đàn ông sẽ giúp tôi can đảm, lĩnh nhận sứ mệnh, trách nhiệm với gia đình để che chở bao dung những giá trị tôi trân quý. Tình yêu đẹp nhất khi ta Trưởng Thành và Trưởng Thành là lúc mỗi người sẽ có một tình yêu kiên định và bền chặt mãi mãi...
“Tình yêu là khi tôi rung động thầm lặng trước một người con gái, mạnh dạn tỏ bày và cùng em hẹn ước. Yêu thương, chăm sóc và cùng vượt qua mọi sóng gió cuộc đời bên người mình yêu khi tôi trân trọng nâng niu tất cả. Tôi Trưởng Thành”.
Mỗi người là một thế giới, có một hoàn cảnh khác nhau. Trưởng Thành với tất cả khái niệm, quan điểm, cách thức hay biểu hiện thật sự sinh động ở mỗi chúng ta. Trưởng Thành được thể hiện qua rất nhiều khía cạnh, là một loạt những hành vi xã hội - con người mà khó có thể đề cập bao hàm hết: biết nghĩ cho người khác, tự đứng lên sau vấp ngã, có chính kiến rõ ràng, biết sai lầm và dũng cảm nhận lỗi… Mọi hành xử, biểu lộ của bạn trong quá trình sống, tương tác với xã hội sẽ được phản ánh bởi lăng kính khách quan. Tôi nghĩ không phải bằng cách này hay cách khác, môi trường này hay môi trường khác, mức độ này hay mức độ khác điều quan trọng trên hết Trưởng Thành là khi chúng ta đạt những tiêu chuẩn được quy ước trong xã hội nhân bản về đạo lý, về nhân cách và về lối sống. Trưởng Thành vừa là một thành quả tu dưỡng làm người, vừa là một quá trình phấn đấu tự thân mỗi cá nhân có tác động từ thế giới xung quanh. Có thể nó là quá trình xuyên suốt đời người từ khi sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Va chạm mỗi vấn đề của cuộc sống ta sẽ thấy mình Trưởng Thành ở một phương diện nào đó. Thay cho lời kết, xin dành tặng đời đôi điều suy ngẫm:
“Trưởng Thành, khao khát ở đời
Sống vì đạo lý sáng ngời lương tri.
Trưởng Thành là lúc đến khi
Kính trên nhường dưới, biết vì mẹ cha.
Trưởng Thành tới lúc nhận ra,
Tự thân kiến lập thế gia lâu bền.
Trưởng Thành là lúc biết nên
Thương yêu một mối lương duyên trọn đời.
Trưởng Thành trân quý ai ơi,
Công dân có ích, con người thiện lương…”
Người dự thi: Vương Hoàng Bá Lộc