NĂM ĐẦU ĐẠI HỌC CỦA TÔI
NĂM ĐẦU ĐẠI HỌC CỦA TÔI
Ai trong chúng ta điều có một tuổi thơ, dù sóng gió, bão bùng hay đơn thuần là nó trôi đi thật êm diệu nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu lướt ngang qua khung cửa sổ. Đối với tôi, tuổi thơ như chiếc lá trôi theo dòng nước, như con suối rốc rách tìm về với biển cả. Nói như tuổi trẻ đó là một tuổi thơ thật dữ dội, tôi luôn ao ước mình lớn lên, đi thật xa khỏi vùng quê nghèo hẻo lánh đề tìm ra thế giới rộng lớn xa xôi kia. Để rồi giờ đây, tôi đã thật sự trưởng thành và suy nghĩ rất nhiều về những ngày tháng đã qua. Nói như vậy, thì trong tôi lúc này đã hiểu , đã thấy và nhận ra mình đã thực sự trưởng thành.
Ảnh minh họa
Đôi lúc tôi thầm nghĩ, sự lớn lên trưởng thành của mình là niềm hạnh phúc vô bờ của cha mẹ, còn nhỏ có lúc bạn sẽ nghe trong lời thì thầm của mẹ: “ Ăn mau cho chóng lớn con ạ!”. Để rồi nhìn lại giờ đây, điều mà tôi luôn nói và tâm sự với lũ bạn mình: “ Ước gì chúng ta quay lại với tuổi thơ, một tuổi thơ tuy không giàu có, nhưng nó chứa chan tình cảm bên gia đình bạn bè,...”, và cứ thế câu chuyện ấy ăn sâu vào tâm khảm chúng tôi mỗi ngày. Tôi lớn lên đó là lúc căn nhà mình trở nên trống vắng! Tôi đã 19 tuổi, lứa tuổi mà có thể dang đôi cánh của mình để ra xa vòng tay của cha mẹ. Là dân tỉnh vào nơi đất khách quê người sinh sống và theo học, tôi cậu học trò sinh viên năm nhất, sau thời gian dài học tập và sống nơi đây, hiểu nhiều hơn về những thứ mình từng trải. Nhìn lại những ngày đầu, đó là cuộc điện thoại gọi về vỏn vẹn cho gia đình vài phút , lời hỏi thăm, nhắn gửi và kèm theo đó là tiếng nấc của một đứa con nhớ nhà. Nó nhớ hàng câu trước cổng, nhớ đàn gà theo mẹ kiếm ăn, và nó còn nhớ cả bếp lửa ửng hồng với nồi cơm mẹ nấu. Ước gì cho thời gian quay trở lại với năm tháng ngày xưa, đi học về mẹ đã lo đầy đủ cơm nước, mỗi tối thức khuya có người dặn con phải đi ngủ. Thế giới này cứ như một vòng quay bất tận, mưa có rơi nhưng cũng ngừng, còn với thời gian năm tháng thanh xuân của tôi nó cứ quay luân hồi với nhịp sống hối hã này. Một năm 12 tháng, nhưng tôi đã xa gia đình mình tận 11 tháng, chẳng phải đó là điều của một người trưởng thành như tôi phải trải qua sao?
Là đứa con út trong gia đình, cha mẹ tôi cũng đã già, tháng năm bên nhau sau này cũng sẽ rút ngắn lại, cũng như tháng năm tuổi trẻ sẽ dần phai mờ trong ký ức. Năm tháng lớn lên, tôi thực sự cảm nhận khoảng thời gian đại học của mình, đó là khoảng thời gian mà diễn biến trong cách suy nghĩ, tâm tư, tình cảm nó đã có sự thay đổi một cách chóng mặt. Nhắc đến đây tôi lại nói, tết vừa qua, thời gian về nghỉ tết bên gia đình đã ít lại còn nghỉ trễ. Thời gian tuần cuối cùng tôi đã không ngần ngại mà về sớm hơn lịch nghỉ của trường, không phải vì tôi lười hay sao mà như vậy, tất cả mọi thứ nó điều có lý do riêng của nó và tôi cũng vậy. Người chị gái với cuộc gọi: “ Út bao giờ em về”. Chị tôi chỉ cần hỏi như vậy tôi đã ngay lập tức đặt vé cho mình sớm hơn một tuần.
Thực ra chị tôi đã ở viện gần hơn một tháng , chị bị căn bệnh gì lúc đó thì ba tôi không nói rõ, bởi ba là người nuôi chị tôi ngoài viện. Nhưng tôi đã lớn cũng thực sự hiểu sao là bệnh nặng hay nhẹ, như tôi nói thì các bạn cũng đã hiểu nó như thế nào. Ngày về quê của tôi cũng đến, hôm ấy tôi và lũ bạn của mình đợi xe để về quê ăn tết bên gia đình. Chúng tôi đợi và lên xe vào trưa hôm đó, sáng hôm sau cũng tới nhà sau một đêm dài chờ đợi. Bước xuống xe đó là cái lạnh se của những ngày cuối đông, rải rác đâu đó là hạt mưa phùn lúc ẩn lúc hiện, hôm đó chị chỉ ở nhà một mình, ba mẹ điều đi về quê cũ để làm vụ lúa xuân. Chị cùng chú chó trong nhà bước ra, dáng người gầy hơn xưa, dáng đi lom khom cùng vẻ mặt tái nhợt. Nhìn vào ánh mắt ấy, là niềm vui, hân hoan sau những ngày tháng nơi viện trở về, cũng là niềm vui khi thấy đứa em trai của mình đã về để chị em lại hàng huyên tâm sự,để cùng đong đưa câu hát,chờ ba mẹ về sau một ngày mệt nhọc. Chị cùng tôi bước vào ngôi nhà nhỏ vẫn như xưa, nói nói cười cười và vết mổ chị lại đau, gương mặt lại thêm phần tái nhợt. Tôi đã lớn chưa từng trải nhiều, nhưng tôi hiểu như thế nào là nỗi đau về thể xác, cố kìm nén chứ biết sao được giờ. Tháng ngày nghỉ ở quê ăn tết là tháng ngày mà hai chị em tôi chưa bao giờ xa nhau nửa bước,từ đi dạo, đi thăm họ hàng, hay là cùng nhau trêu đùa chọc ghẹo.
Thấm thoát mà tết cũng gần như đã qua, sáng sớm ngày mùng 7 ấy, ba cùng chị lại ra viện điều trị bệnh cho chị, thăm khám, lúc đó thì tôi cũng hiểu nhiều và ba cũng nói rồi, chị bị u tử cung, căn bệnh mà những tháng ngày trước tết chị đã chịu những vết mổ đau nhức kia. Sáng sớm tinh mơ , ba gọi lớn để hai cha con cùng lên xe, tôi nằm trong giường mà chỉ biết mơ màng lúc tỉnh lúc không, tôi đâu ra ôm hay nói gì với chị đâu! Rồi sáng hôm đó, cái tết mà thiếu đi mất hai thành viên trong gia đình nhỏ.
Thời gian lại trôi qua, tôi cũng đến ngày vô lại học, lại rời xa với nơi mà tuổi thơ hằng gắn bóng, nơi mà đoàn tụ sau mỗi bửa cơm chiều, nơi mà tiếng chó sủa cũng đủ trẻ hóa tâm hồn trẻ thơ. Học một thời gian, một vài hôm trong tuần tôi lại nhắn tin gọi hỏi thăm chị, để động viên chị ăn uống giữ gìn sức khỏe. Và tôi vẫn nhớ như in về cuộc gọi video hôm đó, chị tôi với gương mặt hốc hác, cùng bộ trang phục bệnh viện gọi cho tôi, tôi cũng hững hờ lắm cũng nói chuyện như ừ chắc chị sắp khỏi bệnh rồi, cố lên, nghĩ bệnh chị cũng nhẹ thôi. Nhưng rồi sau cuộc gọi video ấy là những cuộc gọi thường và ba tôi luôn là người nhấc máy, gọi hỏi ba chỉ ừ à, rồi cúp máy ngay sau đó. Tôi vẫn cứ thờ ơ như chính con người mình vậy. Rồi đến một ngày người chị gái họ hàng cùng quê của tôi gọi vô: “ em ơi, chị V sắp không trụ được rồi, em sắp xếp lịch học rồi về quê gặp mặt chị lần cuối”, tôi hoảng hốt gọi về cho mẹ, mẹ nói không có gì hết con. Tôi vẫn yên tâm học cho hết buổi sáng hôm đó, và trưa tôi lại gọi về hỏi đủ người trong họ hàng và đến lúc cô Tám tôi nói trong điện thoại bằng giọng thất thanh, nội dung câu chuyện không quá dài nhưng làm tôi điến cả người lên. Và chiếc máy bay hôm đó, tôi được đi lần đầu tiên trong cuộc đời mình, cũng là chiếc máy bay chở tôi về quê hương, để về mà nhìn mặt chị lần cuối.
Ảnh minh họa
Như thế tuổi thơ ai rồi cũng lớn lên , để rồi ta lại trưởng thành, tuổi mới lớn của tôi là như vậy, phải rời xa gia đình, phải chấp nhận với số phận của người chị gái. Có người nói số chị tôi khổ, trong hôm đám tang nước mắt giàn giụa, nhưng đọng theo đó là cơn mưa mãi cho đến lúc đưa tang chị tôi trở về. Nhưng tôi luôn nghĩ, đó là tiếng khóc cho một tuổi thơ cơ cực của chị gái, cho tuổi thanh xuân ngắn ngủi, cho nỗi lòng của tôi mãi cho đến bây giờ.
Tuổi trưởng thành mãi rồi nó như con dao hai lưỡi, nó làm cho người ta lớn lên, nhưng nó cũng có thể làm ta mất đi tất cả, nó già hóa tâm hồn ta đi phần nào, nhưng nó lại làm ta biết suy nghĩ và chính chắn hơn. Một cơn mưa mùa thu xóa tan đi tiết trời oi ả, nhưng nó không thể nào xóa tan đi những ký ức đẹp về những tháng ngày đã qua của tôi. Giờ đây giây phút này nhìn lại để không bao giờ thót lên rằng, thời gian trôi quá nhanh sao lại bỏ tôi như vậy. Một năm cũng chỉ 365 ngày, một ngày cũng chỉ 24 tiếng, vậy ta phải sống sao để thật sự hạnh phúc và mang đến niềm vui cho mọi người, để khi nhìn lại không bao giờ ta có thể nói “ Gía như”. Và cứ thế, tuổi trưởng thành cũng đến với mỗi người, và ta phải sống như thế nào cho lứa tuổi ấy?