Lắng nghe quan điểm về
Lắng nghe quan điểm về "NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH"
"Phạm phải sai lầm là con người; vấp ngã là chuyện bình thường; có thể cười vào mặt chính mình là sự trưởng thành." Hay là... "Chuyến phiêu lưu của đời là học hỏi. Mục đích của đời là trưởng thành. Bản tính của đời là thay đổi. Thách thức của đời là vượt qua. Tinh túy của đời là quan tâm. Cơ hội của đời là phụng sự. Bí mật của đời là dám làm. Hương vị của đời là giúp đỡ. Vẻ đẹp của đời là cho đi." William Arthur Ward - Nhà giáo dục người Mỹ, tác giả cuốn Fountains of Faith - Suối nguồn Niềm tin, là một trong những tác giả được trích dẫn nhiều nhất của Mỹ về những câu nói truyền cảm hứng. Ông đã viết về cuộc sống, trưởng thành như thế đấy.
Vậy... "Trưởng thành là gì ?"
Có nhiều câu trả lời lắm các bạn ạ, rất khó trả lời, rất khó hình dung. Trưởng thành là khi ta biết yêu. Trưởng thành là khi ta cư xử không còn ích kỉ trẻ con nữa. Trưởng thành là ta biết nhìn đến mọi người xung quanh, nhìn vào tấm lưng còng đi theo năm tháng của những người thân. Trưởng thành là khi ta biết nỗ lực chạm đến những hoài bão, sải cánh tung tay trên nền trời xanh đầy những ước mơ. Trưởng thành...không bị bó buộc bởi định nghĩa hay hành động cụ thể nào cả, cũng chẳng liên quan gì đến độ tuổi mỗi người,song, chúng ta có thể hiểu trưởng thành là một loại chuyển biến tích cực từ một người tạm gọi là " vô lo , vô nghĩ " thành một con người đã chín chắn, có thể sai lầm nhưng tuyệt nhiên không được tái lập sai lầm đã từng phạm phải.
Trưởng thành là quãng thời gian dài nhưng cũng có thể ngắn ngủi, có thể là một phút giây thấy bố mỉm cười với chiếc áo ướt đẫm mồ hôi, có thể là khi thấy đôi mắt tự hào chan chứa nụ cười ngập nắng của mẹ, có thể là khi ta vượt qua một cơn giông bão, dù đã từng vấp ngã nhưng chúng ta thầm cảm ơn nó. Tôi kể cho bạn câu chuyện của bản thân trước nhé :
Tôi vừa trải qua một tuổi 17 đầy mưa bão với những áp lực học hành mệt nhoài. Thật đấy các bạn ạ! Áp lực học hành như muốn xô ngã tôi, đôi mắt mong mỏi của bố mẹ như muốn nhấn chìm tôi, thầy cô bạn bè tạo cho tôi những áp lực vô hình khiến tôi chếnh choáng, dường như tôi muốn gục xuống. Tôi đã từng nghĩ đến bỏ cuộc, nhưng đôi mắt mong mỏi ấy đã kéo tôi dậy, tôi lao vào học,học và học rất nhiều nhưng kết quả thi đại học của tôi không như tôi mong đợi. Nhưng các bạn ơi, tôi nghĩ bố mẹ là những người rất tuyệt vời, họ không trách mắng, không nói nhiều mà họ im lặng dịu dàng nghe những lời trẻ con của tôi. Cho đến khi tôi chợt nhận thấy vai áo của bố tôi đã bị rách, tóc bố cũng đã bạc đi nhiều, tay mẹ tôi hình như cũng chai đi, thủng lỗ chỗ nhưng vết kim đâm vào tay. Tôi thấy khoé mắt mình ướt ướt , bản thân kém cỏi quá, tôi thấy có lỗi vì lần bỏ cuộc, có lỗi khi không cố gắng thật hết sức, tự nhiên tôi rất muốn nhìn ánh mắt tự hào của mẹ khi bà biết tôi đi thi HSG thành phố, tôi rất muốn nắm bàn tay to ấm áp của bố, lúc bố đưa tôi đi vòng quanh những trường đại học lớn của Hà Nội. Có thể bố mẹ tôi không giàu về tiền bạc, nhưng họ cho tôi quá nhiều yêu thương .
Tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện nữa, tôi có đọc được ở trên mạng:
Một gia đình không gọi là khá giả lắm , nhà làm nông,có duy nhất một anh con trai , không phụ sự kì vọng của bố mẹ, anh ấy học giỏi và chẳng mấy học ở một trường tiếng tăm ở Hà Nội, sau đó anh ấy bị đắm chìm vào việc đi từ thiện. Nghe đến đây có vẻ anh chàng này khá trưởng thành vì biết cho đi tình yêu thương ,nhưng câu chuyện mới là mở màn cho một chuỗi sự trẻ con, vô tâm sau đó. Nhà làm nông cực kì vất vả, bố mẹ anh có vẻ như đã già rồi, anh ấy về nhà thăm nhà không giúp đỡ bố mẹ còn khiến bố mẹ "hầu hạ" thêm. Anh hàng xóm vốn là người chân chất, thương cảm nên hay giúp đỡ hai ông bà , thấy vậy có phần tức tối vì thái độ của anh con trai. Một hôm nọ, ông bố ốm, anh hàng xóm gọi điện cho anh con trai thông báo không được đành nhắn tin:
- Về đi, bố em ốm rồi đấy.
- Em đang đi từ thiện không về được anh ạ. Mấy hôm nữa em về.
Câu chuyện đại loại là như vậy. Người con trai ăn học rồi còn mang tiền bố mẹ đi từ thiện . Nếu là tiền tự kiếm ra, tôi có thể không nói tới câu chuyện này, nhưng dăm bữa nửa tháng đi từ thiện mấy ngày lại xin tiền bố mẹ đã già , làm lụng vất vả và mặc bố đang ốm mong con vậy ư ? Thật sự anh ấy suy nghĩ chưa thấu đáo và trưởng thành. Cứ tìm yêu thương và niềm vui đâu xa mà quên mất những thứ bình dị, đơn giản , tuyệt vời nhất mà mình đang có.
Đâu là trưởng thành? chính là giây phút này. Tôi không dám nhận mình đã quá trưởng thành, nhưng tôi đã trưởng thành hơi đôi chút khi tôi đã biết và hiểu hơn về tình yêu gia đình. " Gia Đình" hai chữ nói ra chưa mất đến 3 giây nhưng chứa đựng tình yêu mà không thể gói gọn vào bằng những từ ngữ, chẳng một loại ngôn từ hay nào dù xa hoa , ngọt ngào, bay bổng có thể miêu tả hết sự thiêng liêng đẹp đẽ của tình cảm ấy. Gia đình là nơi che nắng mưa, phong ba bão táp, là nơi bản thân thoải mái. Là nơi thần kì để ta sống đúng với chính mình. Trút bỏ sự hào nhoáng, thất bại , dù bạn đang làm gì, hay ở nơi đâu, đường đời là nơi dạy cho bạn nghiêm khắc nhất về sự trưởng thành thì ngôi nhà chính là nơi vỗ về ta,để ta bình tĩnh lại , nghiêm túc chọn hướng đi mới cho bản thân.
Trên đây là một số suy nghĩ cá nhân của tôi về "Ngôi nhà - cuộc đời và sự trưởng thành " có thể nó đúng với bản thân tôi và nó không đúng với bạn. Nhưng đó là suy nghĩ đầu tiên về sự thay đổi của bản thân khi vấp ngã và ngôi nhà vẫn như thế,vẫn chờ tôi về. Sự trưởng thành đầu tiên của tôi là thấu hiểu giọt nước mắt của mẹ, chiếc áo sờn ,cũ ,đã bục chỉ của bố;là lúc tôi mong chờ , khát khao thấy nụ cười của họ , nên tôi viết những câu chữ này bằng tất cả tự hào. Tôi muốn trưởng thành không chỉ vì họ và còn vì bản thân tôi nữa. Tôi chỉ muốn dũng cảm thốt lên :" con đã học được cách trưởng thành , con rất yêu bố mẹ. Con cảm ơn bố mẹ....".Tự nhiên tôi nghe thấy sự nghẹn ngào trong chính sự trưởng thành của bản thân.
Có thể mọi người nói 18 tuổi"Chưa vấp ngã, chưa biết được cái giá của sự trưởng thành đâu, có thể nó rất đắt" vâng ! "There's no free lunch" cần có sự hòa nhập thích ứng từ từ,và nó là cái giá của sự chuyển mình về nhận thức, tuy đắt nhưng có thể là rất đáng nếu chúng ta thật sự muốn. "Sau này hồi tưởng lại , cầm cốc trà chiều bốc khói nghi ngút , nhìn thành phố lên đèn khoảng chiều nghĩ lại quãng thời gian bôn ba bên ngoài thế nào ,nhớ lắm cháu ạ. " -Ông tôi đã nói vậy. Thật cảm thán cho dòng thời gian chảy xuôi mà không ngược. Đời người như có thể là một bản nhạc pop, có nốt thăng , nốt trầm ; có thể là một bản nhạc ballad nhẹ nhàng bay bổng, nhưng chẳng thể nào là rock mãi chỉ những tiếng gằn của sóng gió , dù sao đi nữa con người cũng học được cách tiếp nhận. Xử lí và sống sao cho tốt nhất. Dó là chiều hướng của sinh vật nói chung và con người nói riêng.Nói một cách nôm na theo ngôn ngữ tôi thường học đó là " sinh vật luôn luôn tiến hóa theo chiều hướng tự vươn lên và hoàn thiện mình". Con người chúng ta cũng vậy, mọi thứ tôi tin luôn là như vậy. Tôi - một đứa ngây ngốc, cuối cùng đã cảm nhận được sự trưởng thành hơn đôi chút. Dùng ngôn ngữ tầm thường có chút sơ sài ,giản dị viết lên vài dòng.
Tuổi trẻ luôn đi liền với sự tự hoàn thiện mình và dần dần trưởng thành, con người nên thử nhiều thứ mới lạ để đem đến cho mình những thứ trưởng thành cứng cáp nhất. " I can..." Bạn đã cố gắng trưởng thành chưa? bạn đã nỗ lực để thoát ra khỏi một cái kén chưa? hãy viết tiếp nhưng trang cuộc sống này " I want to......" Đừng sợ hãi sự trưởng thành, hãy nghĩ trưởng thành như một giai đoạn tuyệt vời không bị bó hẹp bởi khoảng không hữu hạn, có thể bước sang một chân trời mới bao la rộng lớn ngoài kia. "As human beings we are never static. Being always leads to becoming. We are always in movement." - Bob Edelstein Tại sao nhỉ? Chúng ta còn trẻ? thay vì ngắm nắng, ngắm gió tự hỏi bản thân : " trưởng thành là gì ? tại sao cứ phải trưởng thành? " thì bạn hãy tự đi tìm câu trả lời đích đáng cho mình. Đừng để phí thanh xuân của mình cho những sự trẻ con chứ, hãy đặt những nét bút trưởng thành đầu tiên cho thanh xuân.
Trưởng thành, có phải sẽ lo toan nhiều thứ của cuộc sống ? có phải sẽ vấp ngã rất đau đơn không ? Đúng là vậy đấy! Chúng ta có thể bị cô đơn, một mình trong những lúc chúng ta khó khăn.Nhưng xin hãy học cách trưởng thành. Hãy sống nheo nhiều khía cạnh, nhiều góc đa hình khác nhau bằng một cách riêng mình!!! không ai có thể đi theo chờ một cậu bé , cô bé 30 tuổi sẽ trưởng thành đâu bạn ạ. "Tôi chấp nhận một điều kiện sống bình thường để đổi lại thời gian bên bố mẹ những khi tuổi già. Tôi cho đó mới là suy nghĩ của NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH thực sự." [Đạo diễn Lê Hoàng]
Là một người đang chuẩn bị bước sang tuổi 18 , sôi sục nhiệt huyết bước vào đời, tôi không biết tương lai sẽ có bao nhiêu " búa rìu" của cuộc sống "rèn luyện" tôi. Nhưng tôi sẽ đối mặt. Một là cứng rắn ,mỉm cười ,trưởng thành ; hai là sợ hãi, thu mình và vẫn là một đứa trẻ. Những câu chuyện của tôi có khiến bạn liên tưởng đến sự trưởng thành vất vả của những chú bướm không ?Dù có thể nào tôi sẽ cố gắng thay đổi mình theo cách thứ nhất, tôi biết là chẳng dễ như lời nói chút nào, nhưng tôi có lòng tin, tôi có khao khát rực cháy là sẽ "bay" lên cao "đôi cánh" của chính mình, tự làm mọi thứ, tự vẽ lên mọi thứ, tự đánh lên bài hát về cuộc sống, chấm phá một chút thất bại thôi ;rồi thành công cũng sẽ đến cùng với sự trưởng thành. "Tôi có thể vươn cao mình ,chắp thêm đôi cánh và nhẹ bay lên"
- Đặt nét bút viết cho sự nhiệt huyết mãnh liệt nhất. "I can Fly" Tôi sống với sự cô đơn đau đớn trong tuổi trẻ nhưng lại ngọt ngào trong những năm tháng trưởng thành. I live in that solitude which is painful in youth, but delicious in the years of maturity. -Albert Einstein đã nói vậy đấy. Xin mượn câu nói này thay cho lời kết. Chào tương lai và sự trưởng thành. Tôi sẽ đến sớm nhất có thể.
Người dự thi: Nguyễn Hoài Thu