Có lẽ trưởng thành là khi tiền luôn làm mình đau đầu
Có lẽ trưởng thành là khi tiền luôn làm mình đau đầu
Tôi có một ông chú. Và tôi làm phụ việc cho ông ấy. Ông ấy có cái tật là lúc mình nói câu gì xong là ổng đứng im một hồi lâu mới trả lời lại. Cộng thêm khuôn mặt cứng đơ của ổng nữa. Nhiều khi tôi điên đầu vì điều đó. Mà ổng rất là kiên định nhé. Nhất là khi trả lương. Tôi làm việc mười ngày ổng trả tôi một triệu. Tôi làm mười bốn ngày ổng cũng trả tôi một triệu. Tôi làm việc bảy ngày ổng VẪN TRẢ TÔI MỘT TRIỆU ! Tôi đến chết được. Có lần tôi muốn xem ông ấy thật sự trả lương như thế nào. Thế là tôi đợi khi làm xong một tuần là xin tiền lương ngay. Lúc đó tôi cũng hồi hợp. Vì trước đó tôi chưa xin tiền lương bao giờ các thứ. Toàn là đợi ổng tự trả tiền mình.
Thật ra thì tôi mong ổng trả một tuần một triệu hơn là hai tuần một triệu. Nhưng hai tuần một triệu cũng không vấn đề gì. Nhưng tôi vẫn mong ổng trả một tuần một triệu. Tôi chỉ mong thế. Chứ không vấn đề gì. Nhưng tôi vẫn hồi hợp các thứ. Và hôm đó tôi xin ổng trả tiền lương "Chú cho con xin tiền lương với" Ngay khi tôi nói xong là ổng đứng im cỡ năm chục triệu giây. Thật đấy. Với cái vẻ mặt cứng đơ vô tiền khoáng hậu của ổng nữa. Ôi giời. Yên lặng khủng khiếp "Mấy nay con đang đóng tiền học dữ quá". Tôi nói tiếp cho đỡ ghê. vì không khí cứ như trong phim kinh dị vậy. Ổng cứ đứng đó. Tôi đến chết được.
Tôi cá là nếu ổng đi xem đá bóng thì đội bóng của ổng ghi bàn đầu hiệp một mà phải giữa hiệp hai ổng mới đứng lên ăn mừng. Thật luôn. Và rồi ổng bước vô phòng. Để lấy tiền các thứ. "Cảm ơn chúa". Tôi nói thầm. Sau đó ổng bước ra đưa tiền cho tôi. "Cảm ơn chú". Tôi nói to. Đợi ổng đi khuất rồi tôi đếm tiền. Năm trăm ngàn...tức là hai tuần một triệu. Ôi giời. lần này thì đến lượt tôi im năm chục triệu giây. Tôi buồn đến chết được. Tôi cũng đoán trước có thể ổng sẽ trả tôi năm trăm ngàn. Và năm trăm ngàn cũng không vấn đề gì. Nhưng tôi vẫn buồn như thường. Ôi tiền.
P/s: có lẽ trưởng thành là khi tiền luôn làm mình đau đầu ^^
Người dự thi: Lương Việt Trí