Bạn nhận ra trưởng thành là khi nào
Bạn nhận ra trưởng thành là khi nào
BẠN NHẬN RA MÌNH TRƯỞNG THÀNH KHI NÀO
Tôi còn nhớ những ước mơ thời học sinh còn dang dở trong cuốn nhật ký cũ hồi đó tôi thích làm bác sĩ để đi chữa bệnh cứu người tôi còn tự nhủ sau này sẽ như cậu và dì tôi đi chữa bệnh miễn phí cho người nghèo và lên các miền cao để phát thuốc . Mọi thứ cứ đến với tôi một cách vội vàng ào ạt , để rồi một ngày nào đó tôi đã vô tình quên đi ước mơ đó của mình . Thời gian có lẽ là thứ mà con người ta cảm thấy nó đáng sợ nhất , nó cướp đi thanh xuân và biến chúng ta trở thành con người khác .
Nhưng nếu có 1 điều ước tôi sẽ không ước cho thời gian ngừng lại. Vì sao ư ? vì tôi không muốn đổi lỗi cho bất cứ cái gì thêm lần nào nữa , tôi thực sự ghét sự đổ lỗi này càng đổi lỗi thì tôi càng thấy bản thân mình thực sự vô dụng . Tôi đã đứng trước gương và nhủ với mình tôi phải trưởng thành phải lớn phải suy nghĩ chín chắn hơn mới được. Nhưng rồi rất nhiều lần lại đâu vào đấy mọi thứ cứ luẩn quẩn theo vòng lặp của nó . Tôi vẫn bị những cái vả của xã hội và cứ thế hết ngày này đến ngày khác . Và rồi có một đợt tôi thấy chán mọi thứ hết sức , tôi đã bước chân vào quán bar theo lời rủ của mấy đứa bạn hôm đó tôi ở đó tôi đã uống rượu lúc đầu vị rượu nó cay và đắng khiến cho cổ họng tôi bị bỏng rát nhưng rồi càng uống tôi càng thấy nó có vị ngọt thôi nhớ lại những thứ đau khổ quá khứ với những người bạn chuyên đi bắt nạt và gã yêu râu xanh . Lúc đó tôi thề nếu có gã đó ở đây tôi sẽ đập ngay chai rượu và giết hắn ta .
Càng uống tôi càng thấy choáng váng , đầu óc quay cuồng tôi lúc này chẳng khác nào 1 đứa nát rượu hư hỏng mất nết . LÚc đó tôi đã nghĩ đến gia đình mình và tôi đã khóc khóc rất nhiều bố mẹ tôi là công nhân nhà máy ngày làm việc vất vả dùng đồng tiền nước mắt mồ hôi xương máu cho tôi ăn học vậy mà tôi lại phụ công họ tôi thấy bản thân mình thật sự vô dụng lúc đó tôi chả nghĩ gì ngoài cái chết .Tôi đập cái ly đang cầm rồi lấy mảnh sành định cứa vào tay thì bạn tôi ra ngăn tôi lại giờ nghĩ lại thấy mình thật ngu ngốc nếu lúc đó không có chúng nó chắc giờ tôi đã chết lâu rồi . Mấy đứa bạn đưa tôi vào nhà nó để nghỉ ngơi , tôi không thể về nhà trong tình trạng này được . Sáng hôm sau tỉnh lại tôi thấy mình đang trong phòng đứa bạn tôi nó để sẵn đồ ăn sáng và chìa khóa xe ở bàn kèm theo tờ giấy 'mày đừng bao giờ như này nữa mày hãy thức tỉnh đi chả có ai yêu thương mày ngoài bản thân của mày đâu mày làm như vậy thì có ích gì chứ mày tự làm khổ mày mà thôi ' . LÚc đó tôi lại khóc cái cảm giác lạnh đến gai người tôi nhớ lại mình tối qua tôi thấy mình thật giống một đứa mất trí những thứ mà tôi làm thực sự là điên rồ .
Hôm đó tôi không ăn sáng mà chỉ tắm qua rồi về , vẫn là mẹ tôi mẹ vẫn chưa ngủ bà ngồi gục đầu ở cửa nhà đợi tôi về nhìn mắt bà thâm quầng lên tôi thấy có lỗi với mẹ lắm tôi tưởng mẹ sẽ chửi cho tôi một trận nên đã đi vào nhà và cầm sẵn que quỳ sẵn xuống cho mẹ tôi đánh . Nhưng không , mẹ làm tôi hoàn toàn bất ngờ mẹ khóc rồi ôm tôi động viên an ủi tôi , bố từ trong nhà đi ra mắt bố cũng đỏ hoe bố nhìn tôi rồi vừa mắng vừa khóc . Chưa bao giờ tôi thấy vừa hạnh phúc lại vừa đau lòng đến vậy tôi thấy tôi ích kỷ quá vô tâm quá . Mẹ nói tôi từ lần sau đừng như thế này nữa con nhé bố mẹ lo lắm . VÀ sau hôm đó tôi đã tự đặt ra quy tắc cho mình nghiêm ngặt hơn nghĩ tích cực và già dặn hơn tôi không muốn những người tôi yêu phải rơi nước mắt vì tôi thêm lần nào nữa . Tôi muốn tự lập và đã xin bố mẹ cho đi du học nhưng bố mẹ vì thương tôi nên đã để tôi học đại học ở việt nam họ luôn tôn trọng quyết định ở trọ của tôi . Đôi khi tôi thấy nhớ nhà lắm nhưng cũng không dám khóc khi gọi điện về những lúc đi làm về thấy mệt mỏi lắm nhưng cũng không dám nói với ai . Thi thoảng có chuyện buồn tôi đều tự mình vượt qua bằng mọi cách.
Đơn giản chỉ là tôi không muốn để cho những người yêu thương tôi phải buồn không muốn để cho những người ganh ghét mình được đắc ý . Cuộc sống mà ai biết trước được ngày mai sẽ ra sao ngày mai sẽ gặp những ai làm những gì .Trưởng thành đi kèm với sự cô đơn , cô đơn trong chính mối quan hệ của mình nhưng hãy cứ sống cứ lạc qua cứ yêu đời và hãy cháy hết mình bạn nhé !!!
Người dự thi: Nguyễn Thị Trang