Trưởng thành với con là chấp nhận mình đã thay đổi, nhưng là sự thay đổi để tốt hơn
Trưởng thành với con là chấp nhận mình đã thay đổi, nhưng là sự thay đổi để tốt hơn
Kon Tum, ngày 21 tháng 7 năm 2018.
“Mẹ mong em con mau trưởng thành, hiểu chuyện giống con để ba mẹ đỡ khổ.”
Mẹ từng bảo con như vậy, lúc đó con cũng mong em con lớn lên thật nhanh, trưởng thành thật nhanh để giúp đỡ ba mẹ, để ba mẹ có được một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng mẹ ơi, bây giờ khi con lớn rồi, con không biết mình đã trưởng thành hay chưa, nhưng con chỉ mong một mình con lớn thôi là đủ rồi.
Con nhận ra trưởng thành chẳng dễ dàng… Vì trưởng thành với con là ngày trôi qua dài, rất dài…Trưởng thành là những ngày xa nhà nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ em, nhớ những buổi sáng thức dậy được mẹ nấu cho những món ăn ngon, nhớ những lần nghịch dại bị mẹ mắng, nhớ những con điểm thấp sợ bị ba la… nhớ lắm những chẳng thế nào quay về mà vẫn tiếp tục lăn lộn với cuộc sống ở bên ngoài, để kiếm tiền trả tiền thuê phòng, để kiếm tiền mua thức ăn, là những ngày bị người ta mắng nhưng vẫn phải nhịn để nghe, là những lần bát cơm chan đầy nước mắt. Trưởng thành với con mẹ ơi, là những ngày vất vả chẳng dễ dàng, chẳng như ngày còn bé, con được ba mẹ che chở. Nhưng lớn rồi, phải tự lo cho bản thân, để ba mẹ không vất vả nữa, phải vậy không hả mẹ?
Trưởng thành là khi con về thăm nhà, con lại thấy ba mẹ yếu hơn ngày trước, con lại thấy em con cao hơn, lại thay đổi một ít. Con nhớ lúc mẹ bảo em con có người yêu. Đứa em trai nhỏ của con ngày nào, giờ cũng chuẩn bị là cậu học sinh cấp 3, cũng có cảm xúc, tình cảm của riêng mình. Con nhận ra bao lâu rồi mình chưa thật sự nói chuyện với em đàng hoàng một lần. Con nhận ra rằng có phải mình đã quá vô tâm rồi không. Và đã bao lâu rồi con chưa dành cho ba mẹ một cái ôm thật chặt một cách chân thành. Con lớn rồi… nhưng con đã vô tâm quá phải không mẹ?
Trưởng thành là khi con yêu mẹ hơn bao giờ hết. Trước đây bao nhiêu tình thương, lòng tin mẹ dành cho con, con đều cho rằng đó là lẽ thường tình, và đón nhận nó như điều tất yếu. Nhưng lớn rồi, con nhận ra rằng, được mẹ gọi thôi một tiếng con ơi, cũng là điều quý giá biết bao nhiều, được ở bên canh mẹ thôi là điều tuyệt vời nhất trên đời rồi. Mẹ không biết hôm mẹ gặp tai nạn, con sợ đến nhường nào. Con sợ rằng cuộc sống của mình sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa. Những nỗ lực, cố gắng bao năm qua của con như đổ vỡ, vì con cố gắng, tất cả chỉ để mẹ luôn vui vẻ. Mẹ ơi, vì vậy cho dù có điều gì xảy ra, mẹ phải sống tốt, để con có lí do trưởng thành hơn…
Trưởng thành là khi con biết trân trọng. Con không bên cạnh ba nhiều, con cũng không hay nói chuyện, và có lẽ con chưa bao giờ hiểu được ba. Khoảng cách ba con cứ càng ngày càng xa dần khi con lớn. Con không biết làm sao để ba từ bỏ những thói quen xấu, con không biết làm sao để ba biết sống tốt hơn mà không cần nhờ vào rượu và thuốc lá, và con cũng không biết làm sao để con hiểu ba hơn. Con dành thời gian cho mẹ nhiều hơn, cũng có lúc con nghĩ con vẫn sẽ ổn nếu không có ba. Nhưng con biết đó chỉ là suy nghĩ thôi, mất ba rồi, mẹ cũng chẳng vui, em cũng không được đón nhận trọn vẹn yêu thương của ba và mẹ, nên gia đình mình cũng sẽ không ổn hơn bao nhiêu. Vậy nên con mong ba sống tốt, để con được an tâm trưởng thành hơn.
Trưởng thành là khi con không còn đau nữa, và những kí ức kia chẳng còn dằn vặt con nữa. Cũng được sáu năm kể từ ngày cậu mất phải không mẹ? Và cũng được gần hai năm kể từ ngày dì mất phải không mẹ? Con thôi không khóc nữa, vì con chẳng thể nào cứ sống với quá khứ đau buồn ấy được. Con phải tiếp tục, con phải cố gắng hơn nữa, để thay cậu cho mợ, cho các em một cuộc sống đủ đầy. Mẹ ơi, con từng nói với mẹ, con sẽ làm tốt phần của mình, và cả phần của cậu nữa mẹ còn nhớ không? Con sẽ thay gì sống thật tốt. Và mẹ ơi, con xin mẹ đừng buồn nữa, con biết mẹ cố giấu đi nước mắt khi Tết về cả nhà quây quần bên nhau lại thiếu đi hai người mình yêu thương nhất, và hôm cúng Tất niên trên bàn thờ lại có những hộp sữa để cầu mong cho những đứa em con chưa bao giờ gặp mặt được sống hạnh phúc. Mẹ ơi, con xin mẹ đừng buồn, vì con sẽ sống tốt, con sẽ sống tốt thay cho những người con yêu thương.
Trưởng thành là khi con chẳng còn thấy xấu hổ nữa. Nếu ngày xưa con đi học, mỗi lần con ra nhà bác để học hè ở Hà Nội, con sẽ nghe tiếng cười đùa của các bạn ở đằng sau rằng con là đứa đen nhẻm, xấu xí, nói giọng hai lúa, quê mùa, nhưng bây giờ thì khác rồi mẹ ạ. Con tự hào con sinh ra ở Kon Tum, con được sinh ra ở Tây Nguyên, mảnh đất nghèo có hai mùa mưa nắng, nhưng nuôi con thành con của ngày hôm nay: mạnh mẽ, tự tin hơn. Dù cho Kon Tum có nghèo, và cũng không nhiều người biết đến, nhưng con vẫn cảm thấy may mắn, vì mình không phải chịu đói, chịu rét, hay chịu cảnh mất nhà, mất người thân như những bạn ở những vùng mưa lũ, sạt lở. Con cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều.
Trưởng thành là khi sau những chuyến đi, con lại có thêm cho mình một lí do để tiếp tục sống. Con nhận ra rằng những chốn đẹp đẽ, giàu sang, thì con sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được sự chân chất, cảm nhận được sự chân thành và giá trị thật của đồng tiền. Nhưng những chốn như vậy nhắc nhở con rằng mình phải cố gắng nhiều hơn, vì thế giới đẹp như vậy, con phải cho ba mẹ, và cả em được chiêm ngưỡng một lần. Con nhận ra rằng, có những gia đình, chỉ cần một bát cơm trắng, một ly nước khoáng sạch uống thôi thì đã là một món quà to lớn rồi. Hồi con nhỏ con cứ nghĩ rằng thật sự là vô lí và bất công khi người có đầy đủ, dư thừa, người thì lại cần rất nhiều thứ, nhưng bây giờ lớn rồi, con mới biết rằng đó là sự cân bằng, sự cân bằng để con người biết nỗ lực hơn.
Trưởng thành là khi con không còn sợ bóng tối nữa, mà bóng tối là bạn của con. Ngày con bé, con sợ lắm, lúc nào cũng đòi ngủ với mẹ, vì ngủ với mẹ con có cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ lớn rồi, con làm gì cũng tập tự lập một mình, con cũng quen hơn với bóng tối rồi. Con cũng không còn thấy sợ nữa, mà con cảm thấy nhẹ nhõm khi đêm về. Chẳng còn phải nghe tiếng còi xe inh ỏi, chẳng còn phải gồng mình để làm vui lòng người khác, chỉ khi đêm về, con mới thở nổi, là niềm vui trong ngày của con, là thời gian để con bình tĩnh lại.
Trưởng thành là khi con cũng thôi đố kị, ghen ghét. Vì tranh giành, bon chen rất mệt. Lúc nào cũng muốn đạp người ta xuống, lúc nào cũng cho mình quyền khinh thường người , nên bây giờ, con chẳng chạy đua với người ta nữa, con chỉ phấn đấu, con chỉ làm sao cho con cảm thấy thoải mát thôi. Chỉ cần con vui, mẹ cũng hạnh phúc mà phải không mẹ?
Ba mẹ nào cũng mong con mình trưởng thành, tự tạo lập cho mình một cuộc sống riêng. Nhưng mẹ ơi, trưởng thành chẳng dễ dàng một chút nào.Trưởng thành rồi, phải trải qua thật nhiều cay đắng, bao nhiêu sự phản bội, dối trá, và để trưởng thành phải làm quen đến khi bản thân không còn cảm thấy bất ngờ, cảm thấy thất vọng hay tự trách mình những khi thất bại, vấp ngã. Trưởng thành là khi trường đời dạy cho một con người yếu đuối trở nên mạnh mẽ hơn, là một con người dù có ngây ngô như thế nào cũng sẽ trở nên già dặn hơn…
Khi mẹ đọc được bài này, con không mong mẹ sẽ nói với con rằng: “ Cuối cùng con cũng trở thành rồi.” Con chỉ mong rằng cho dù con như thế nào, con vẫn là con gái của mẹ, nhưng không phải con của mẹ yếu đuối, hay ngây ngô nữa đâu, con của mẹ biết nghĩ và biết yêu thương hơn rồi.
Trưởng thành với con là chấp nhận mình đã thay đổi, nhưng là sự thay đổi để tốt hơn. Trưởng thành rồi, con thấy mình còn sống là còn may rồi, vì con không biết rằng ngày mai con còn có thể nhìn thấy được ba, mẹ và em nữa không. Trưởng thành và hiểu chuyện là điều tốt, nhưng mẹ ơi, chỉ mình con thôi, để con thay đổi, để con trưởng thành thôi. Con chỉ mong mọi người sống bình yên, an ổn, hạnh phúc, mọi chuyện cay đắng, vất vả, khó khăn cỡ nào, để một mình con gánh vác thôi là đủ, vì con đã có đủ sức để vượt qua rồi…
Con yêu mọi người nhiều
Người dự thi: Lam Giang