Trưởng thành sau mỗi đêm
Đêm, là khoảnh khắc em tự nói chuyện vơi bản thân
Trưởng thành sau mỗi đêm
Sau ba năm xa nhà trọ học, bản thân em đã trải qua bao tình huống đời thường: to có, nhỏ có, dở khóc dở cười có, ấm áp có, đau đớn có thậm chí cả tầm thường cũng có. Ban đầu, em sống vô tâm, chẳng cần suy nghĩ tới mọi thứ, vì đã có bố mẹ lo lắng. Nhưng khi xa rời vòng tay gia đình, mỗi đêm trước khi nằm ngủ, trong đầu tái hiện đầy ắp những gì xảy ra trong ngày hay trong quá khứ, em chợt thấy bản thân bừng tỉnh ra đươc nhiều điều. Để rồi mỗi đêm em đều đi ngủ cùng những nụ cười ấm áp hoặc những giọt nước mắt mạn chát. Đêm, là khoảnh khắc em tự nói chuyện vơi bản thân. Có một đêm nọ, em hồi tưởng lại quãng thời gian đầu ở trong kí túc xá của trường cùng 9 bạn học khác, gần một nửa số họ là dân Hà Nội, lối sống khá khác biệt, nhưng nhìn chung tất cả đều rất thân thiện và dễ gần.
Tháng đầu tiên nắm chặt cuộn tiền sinh hoạt phí trong tay, em bắt đầu ngồi kẻ bảng cho những ngày xen kẽ của bữa này mì gói, bữa kia quả táo,…nhằm cắt giảm tối đa chi phí ăn uống, dành số tiền còn lại đi mua sắm ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt mới cho khỏi “quê mùa” so với các bạn cùng phòng. Rồi đến ngày thứ 10, mụn mẩn đầy người, mệt mỏi, chẳng tập trung vào học hành được,ngửi mùi mì tôm 3 mét đã thấy ngán, em gái nhỏ ở quê gọi điện hỏi chị đã ăn cơm chưa, nay mẹ kho cá diếc lá gừng chị thích, mà chị không ở nhà, nên em đã ăn hết ba bát cơm với lá gừng y chang chị, cho mẹ khỏi sợ ế lá gừng. Nghe xong điện toại trùm chăn nước mắt chảy dài.
Đêm hồi tưởng đó, em tự bảo bản thân em rằng : Bố mẹ cho ăn học nhưng ăn với học thế nào là việc của mình, không biết cân đối chăm sóc bản thân thì phát bệnh vì mì tôm cũng không trách ai được, lại còn khổ bố mẹ, bản thân khỏe mạnh vẫn là đều quan trọng nhất. Một đêm khác, em bật cười khi nhớ lại cảnh cả bọn trong phòng tranh nhau đặt số thứ tự tắm sau giờ học buổi chiều, kì kèo nhau đứa kia khôn, phơi đồ chỗ nhiều nắng, cho chúng nó giặt đồ trước cho ráo rồi mình chuyển ra chỗ khác để đồ mình mau khô,….Nhưng khi đã dần mạnh dạn bước chân ra ngoài cổng trường một xíu, thấy sao suy nghĩ và hành động của mình thật nhỏ mọn. Đêm đó em hiểu rằng: Tuổi này không phải giành nhau đi tắm hay đồ đứa nào khô trước nhất, mà là để xem bản thân đã làm được những gì có giá trị trước khi đi tắm vào lúc cuối ngày và làm thế nào để có đủ quần áo đẹp thay cả tháng mỗi ngày một bộ mà chẳng cần quan tâm phơi tới khi nào nó khô. Rồi một đêm nữa, nhớ lại bản thân trong những học kì vừa qua, vì nhận thức được mình yếu kém hơn các bạn, nên tự ép bản thân chăm chỉ học tập trong sách đến khổ sở, tự nhủ trong lúc cả phòng bỏ đi tình nguyện này nọ, làm thêm các thứ với mười mấy nghìn bạc/giờ thật là phí thời gian. Mình chọn ngồi học. Rồi điểm thi những đứa mình ngầm chê là dại dột đó cao hơn mình rất nhiều, vì tư tưởng của các bạn ấy thoải mái, kiến thức nền tốt, học nhanh vào, không như mình chỉ toàn lý thuyết.
Thấm câu nói ” Cách học ở cấp 3 không thể áp dụng thành công ở Đại học”. Đêm nữa, nghĩ về chị quản lí bộ phận Food & Beverage trong nhà hàng mình từng làm thêm. Chị nói thực ngay trước cả bộ phận phục vụ trong buổi họp hàng tuần rằng “Chị nhận em vì trông em rất tội nghiệp khi đến xin việc, ngày xưa chị đi làm không ai giúp đỡ nên rất khổ, nhưng giờ chỉ có khả năng giúp đỡ được một số người, chị sẽ giúp” . Nghe mà thấy tự ái ghê gớm vì biết bản thân lúc đó ngoại hình kém cỏi, không giỏi ăn nói, chỉ có tinh thần ham học hỏi, ai bảo gì làm đó, chăm chỉ thật thà. Rồi lập tức nghĩ lại chị ấy thật tốt, mình phải báo đáp bằng cách chăm chỉ hơn nữa, tự chỉnh đốn ngoại hình bản thân,… Bao ngày trôi qua, nghĩ lại mới thấy, thì ra lòng tốt của ta có thể làm người khác cảm động và tận tụy phục vụ mình, cũng có thể giúp người đó cảm kích mà âm thầm tiến lên. Thế nên, em quyết định sẽ luôn dùng lòng tốt để đối xử với mọi người. Một công đôi việc. Đêm nào đó, nghĩ lại hồi nãy, chắc tầm khoảng 23h đêm, bị đau chân nên trễ xe buýt , trong túi không còn một đồng, cách trường hơn 5km, có anh grab ở bến buýt đang sửa soạn ra về, biết vậy bèn bảo “Lên xe anh đèo, anh không lấy tiền”. Hơi sợ, nhưng vẫn liều mạng leo lên. Về tới cổng an toàn rồi mới rối rít xin liên hệ để trả ơn, nhưng anh chỉ cười không cho, chỉ bảo anh cũng là sinh viên, đừng ngại. Rõ ràng rong lúc ngồi sau xe rất sợ, trong đầu nghĩ ra bao viễn cảnh không hay. Từ đó học được cách đôi khi cũng phải biết tin tưởng vào người lạ. Một đêm khác nữa, nhớ về em gái nhỏ 6 tuổi, em rất ngoan, nhạy cảm và hay nhường nhịn. Em sinh ra đã có khung người to cao như mình, lại mát da mát thịt hấp thụ dinh dưỡng tốt, hơi bụ bấm, là tâm điểm trêu chọc của những đứa bạn nhỏ dại ác mồm ác miệng. Một lần nó vừa khóc vừa lủi thủi đi về từ bãi cát sân đình, mặt lem những đất, mếu máo bảo có đứa bên xóm giữa nó bảo em ăn gì mà béo thế, lăn cho nó xem rồi đẩy em xuống cát.
Mình bình thường hiền lành nhưng ai động vào người thân là điên máu không kìm được, chay ra tát đứa trẻ kia hai phát đau điếng và mắng chửi thậm tệ, từ đó em mình ít bạn dần, phải một thời gian sau mới đỡ bị xa lánh. Mình càng thương em và phấn đấu cố gắng để học giỏi, làm chăm, cho em thấy được, ngoại hình hình mình không xinh xắn nhưng tính cách mình tốt thì mình hoàn toàn có thể không thua ai. Sau đêm đó, bản thân cố gắng không ngừng. Rồi đêm khác, nhớ lại thời gian mình làm việc tại xưởng gia công ghế game, cả đội có vài ba đứa con gái, còn lại toàn con trai. Mình cũng tỏ ra thân thiện, các anh cũng hay trêu nhưng mình chỉ cười. Có một bạn nữ cợt nhả thân thiết quá, cuối cùng bị một người nhân viên xấu xa giở trò.. Bài học rút ra: Phải có chừng mực và tự bảo vệ bản thân trước những người con trai khác. Những đêm đó chỉ là một số rất nhỏ những đêm trưởng thành của em, và em vẫn đang tiếp tục trên con đường sưu tầm trải nghiệm cho các đêm trưởng thành tiếp theo của riêng mình. Em luôn tin rằng, có chân lí tốt đẹp trong tim, đi đường nào rồi cũng sẽ trưởng thành, trở thành con người mình mơ ước.
Người dự thi: Nguyễn Thị Hà