Trưởng thành là khi ta có một thế giới quan đa sắc hơn
Trưởng thành là khi ta có một thế giới quan đa sắc hơn
Hồi còn bé, tôi có một ước mơ, ước mơ được trưởng thành. Với tôi khi ấy, trưởng thành là phương tiện để làm những điều tôi mong muốn, hai chữ ấy là lí do để mỗi lần thổi tắt một ngọn nến sinh nhật tôi lại sung sướng khi sắp chạm đến cái đích mà mình mường tượng bấy lâu và tôi thường say sưa với những dự định “làm người lớn” của mình. Mẹ tôi không thích thú cưng, vì vậy lớn lên tôi sẽ được tự mình nuôi một chú chó, à, có thể là một chú mèo nữa. Tôi cũng sẽ chẳng còn phải bận tâm đến cái đứa “con nhà người ta” nào đó nữa vì khi trưởng thành tôi sẽ có cuộc sống riêng mà tôi mong muốn…
Trưởng thành với tôi bấy giờ, là qua ngưỡng mười tám, là cuộc sống tươi đẹp rải đầy hoa hồng mà chính tôi làm chủ. Nhưng khi tôi mười tám, mọi thứ lại hoàn toàn khác. Tôi nhận ra một thứ gánh nặng mà trước đây tôi chưa từng hình dung, ấy là “trách nhiệm”. Mười tám hay hai mươi, điều đó không quan trọng. Sự lớn lên về thể xác là chưa đủ để tôi trưởng thành đúng nghĩa và nó cũng đập tan những ảo tưởng của tôi về thế giới mà tôi đã từng mường tượng. Bởi tôi nhận ra những giọt nước mắt giấu vội của mẹ khi tiễn tôi đến với giảng đường đại học, nhận ra sợi tóc bạc ẩn hiện dưới mái đầu của ba và những nếp nhăn hằn in một đời sương gió.
Trong thật nhiều khoảnh khắc, tôi đã ước mình bé lại, để được mẹ ôm lấy như những ngày thơ, để cuộn tròn trong lòng cha ấm áp. Bởi tôi suy nghĩ nhiều hơn, tôi phải đối mặt với nỗi cô đơn nhiều hơn, cười nhiều nhưng mấy khi là niềm vui thật lòng. Khi đối mặt với sự thực của thế giới người lớn: kiếm tiền, tôi lại thấy mình lạnh lẽo đi giữa dòng đời vội vã và những gương mặt lạnh lùng. Tôi là ai? Tôi có tan biến đi giữa cuộc đời như một hạt cát vô danh?
Một người trưởng thành sẽ phải luôn trăn trở, đau đớn lẫn tổn thương để có được đáp án. Nhưng dẫu phải trả giá cho những điều ấy thì tôi vẫn luôn muốn trưởng thành, được hoàn thiện mình. Cùng với bao hiện thực nghiệt ngã của cuộc sống, bao thương tổn, trưởng thành đem lại cho tôi món quà quý giá, đó là có một thế giới quan đa sắc, đa diện hơn, không còn ngây ngô, một màu hồng như trước. Đó là sự song hành giữa tốt và xấu, thiện và ác, những gì chân chính và những giá trị ảo. Nó như hai mặt song hành của cuộc sống và không thể tách rời. Nhận ra được những điều ấy, tôi càng biết trân trọng những gì mình đang có, những gì quan trọng nhất, là gia đình, là những người đã che chở, nâng đỡ và ủng hộ tôi.
Trưởng thành cũng là khi ta bé lại, để sống khiêm nhường, sống vì cộng đồng, gạt đi cái tôi vị kỉ. Tôi biết quan tâm và suy nghĩ cho những người xung quanh, những mảnh đời bất hạnh hơn. Nhưng đồng thời, khi tôi trưởng thành, tôi cũng có quyền để khẳng định bản thân, để sống thật, sống hết mình, để tận hưởng hành trình cuộc đời dài rộng và muôn màu muôn vẻ.
Ai rồi cũng lớn, nhưng lớn, không có nghĩa rằng bạn đã trưởng thành. Chỉ khi các giác quan, những thức nhận sâu sắc về cuộc sống của bạn bắt đầu, mở ra thế giới quan đa sắc, thì khi đó, bạn mới đang bước trên con đường hướng tới sự trưởng thành.
Người dự thi: Lâm Hải Yến