Trưởng thành là khi ở nơi ấy, tôi chẳng còn thấy nữa…
Trưởng thành là khi ở nơi ấy, tôi chẳng còn thấy nữa…
Có ai đã nói với bạn rằng bạn sẽ sống thật lâu, đủ thọ để thấy thế giới này thay đổi? Chắc chắn là có phải không? Khi còn bé tôi cũng đã từng nghĩ vậy, lớn lên một chút cũng vậy nhưng lớn rồi thì nó đâu còn là vậy nữa. Mọi thứ nó vẫn đang vận hành theo chiều hướng của nó, có sự bất ngờ, có vui, có buồn, có bi ai, có hạnh phúc. Những vấn đề của cuộc sống giúp chúng ta trưởng thành hơn, trong nhân cách, bản chất, trong suy nghĩ, trong nhiều thứ lắm.
Có người nói tôi vẫn còn trẻ con, khi lớn rồi vẫn còn thích những bộ phim hoạt hình của bọn trẻ. Vâng, tôi thích. Có người nói trông tôi già khi hay để râu như những bác trung niên. Vâng, tôi lười. Nhưng cũng có người nói tôi già hơn trong suy nghĩ như ông cụ non. Vâng, có lẽ tôi đã trưởng thành như thế. Tôi thích suy nghĩ về mọi thứ, nghĩ nhiều về nó. Đã có lúc tôi muốn gạt mọi thứ khỏi đầu mình, tôi sẽ chẳng bao giờ phải nghĩ về nó nữa. Nhưng có lẽ đó là điều không thể khi mình còn đang sống.
Thời gian trôi, cuộc sống luôn cho ta những thứ cần phải suy nghĩ, giúp tôi trưởng thành hơn, giúp tôi lớn hơn tôi ngày còn là cậu học trò cấp 1, thông minh hơn, sáng suốt hơn, đưa ra những quyết định hợp lý hơn cho cuộc sống của mình. Sẽ chẳng còn là những ý nghĩ vẩn vơ, chẳng còn là những ý đùa trẻ con chợt lóe trong đầu để trêu bạn cùng bàn nữa.
Thời gian, trưởng thành cũng là thời gian lấy đi của tôi nhiều thứ quan trọng nữa. Nó chẳng còn vui khi tôi biết rằng ông tôi, rồi bác tôi đã chẳng còn trên cõi đời này, khi tôi nhận ra cái ý nghĩ sống thật lâu khi xưa chẳng phải là bất biến. Sự trưởng thành xâu chuỗi những kí ức trong tôi, nó rời rạc, lác đác, nhưng bền hơn, khắc sâu hơn.
Trong trái tim, từng hơi thở, từng lời nói… tôi vẫn còn nhớ mãi. Và ở nơi ấy, trưởng thành, là những lúc, tôi chẳng còn thấy nữa…
Người dự thi: Đặng Hậu