Trưởng thành là khi biết chấp nhận
Trưởng thành là khi biết chấp nhận
Trưởng thành là khi biết chấp nhận
Hồi còn nhỏ xíu nghe vài ba câu nói. Các anh, các chị, các cô, các chú gần xa lâu lâu mới về, các cụ lại được dịp xúm xít “cháu tôi, con tôi bây giờ trưởng thành hết rồi”. Lúc đó nhìn thấy các anh to lớn, khỏe mạnh, các chị xinh đẹp, tươi tắn, các cô đề huề, ấm no, các chú thành danh, giàu có, bản thân cũng tự ngẫm nghĩ chắc trưởng thành là như vậy.
Sau này lớn lên mới thấy trưởng thành không đơn giản chỉ có vậy. Trưởng thành không phải là thành công đạt được mọi thứ, mà là dũng cảm chấp nhận bỏ đi nhiều thứ Càng lớn ta lại càng có nhiều thứ phải lo toan, từ chuyện nhỏ nhặt như hôm nay mặc cái áo nào, cho đến chuyện lớn lao như cuối tháng này có được lên lương không. Người ta cứ nghĩ, trưởng thành là khi có thể cân bằng được mọi thứ, có thể một mình gánh vác nhiều điều, và thậm chí gánh luôn cuộc sống của người khác. Nhưng họ không hề hay biết rằng, mù quáng đắm chìm vào vòng xoay của cuộc đời cũng đồng nghĩa với việc bị giam cầm không lối thoát. Đôi khi, chấp nhận bỏ đi một vài điều, đó mới chính là lúc ta thấy mình như được gột rửa, lột xác hoàn toàn thành một con người mới. Chấp nhận để trưởng thành. Chấp nhận bỏ đi một vài giờ làm việc để dành nhiều thời gian cho gia đình hơn. Chấp nhận bỏ cuộc sống ổn định để sống đúng với đam mê của mình. Chấp nhận buông bỏ một mối quan hệ để vun đắp tình cảm với người thực sự yêu thương. Chấp nhận sai lầm để sữa chửa. Và chấp nhận rằng cuộc sống này đôi khi có nhiều thứ không thể nào sửa chữa được. Cũng giống như việc ta càng lớn, ba mẹ càng già đi.
Trưởng thành đó chính là ta chấp nhận thời gian của họ đang dần hết, để biết yêu thương, để biết trân trọng, để mang đến cho ba mẹ những giây phút tuyệt vời nhất. Để rồi khi họ đi xa, ta có thể chấp nhận sự thật đau lòng. Chấp nhận quy luật luân hồi của cuộc đời mà tiếp tục sống. Trưởng thành là khi chấp nhận đau thương và vượt qua được nó.
Người dự thi: Nguyễn Đức Gia Huy