BẠN ĐÃ THỰC SỰ TRƯỞNG THÀNH CHƯA?
BẠN ĐÃ THỰC SỰ TRƯỞNG THÀNH CHƯA?
Năm nay tôi sắp bước sang tuổi 22, bạn đã qua tuổi 16 hay một ai đó đang ở tuổi 35, liệu chúng ta đã thực sự trưởng thành chưa? Có thể có mà cũng có thể là chưa. Bởi vì tôi không nghĩ rằng sự trưởng thành của con người là do độ tuổi quyết định mà do bản thân mỗi người có dám chịu trách nhiệm 100% với tương lai của họ hay không?
Tôi - một cô gái mới tốt nghiệp đại học - từ trước tới nay luôn bước đi trên con đường mà bố mẹ đã chọn từ việc học lớp nào, trường nào, học khối gì, thi đại học ngành nào rồi thì trượt trường này thì vào đâu. Mọi thứ cứ tốt đẹp như con đường đã trải sẵn thảm đỏ cho tới khi tôi nhận ra rằng tôi chẳng thích những gì tôi đang làm. Tôi cảm thấy hoang mang, lo sợ vì ra trường rồi tôi biết làm gì đây khi mà mới xin được một công việc tôi lại cảm thấy chán công việc đó. Tôi tự hỏi rằng mình thích gì? Từ trước tới nay liệu tôi đã bao giờ dám làm điều mình muốn chưa? Tuy gia đình tôi không có điều kiện, bố mẹ là công nhân ngày ngày đi làm vất vả để kiếm từng đồng nuôi 2 chị em tôi nên từ bé tôi đã hình thành tư tưởng không được đòi hỏi quá nhiều từ bố mẹ. Hồi bé tôi thích cờ vua lắm, mơ ước lớn nhất của tôi lúc đó là được đi học cờ vua chuyên nghiệp nhưng cũng không thể. Rồi lớn lên chút nữa thì tôi thích học tiếng Nhật lắm nhưng cũng không dám nói với bố mẹ. Tôi không trách bố mẹ tôi điều gì cả, bố mẹ đã cho tôi quá nhiều thứ mà bố mẹ phải vất vả lắm mới có được. Tôi chỉ trách bản thân tôi đã không dám chịu trách nhiệm với mọi thứ tôi làm. Tôi không dám nói với bố mẹ rằng hãy tin con, hãy cho con đi học cờ vua rồi con sẽ đem giải Nhất về cho bố mẹ. Tôi không dám bảo bố mẹ là hãy cho con đi học tiếng Nhật rồi con sẽ kiếm thật nhiều tiền. Chính xác là tôi không dám chịu trách nhiệm với tương lai của tôi, lúc nào tôi cũng chỉ lo sợ rằng nếu tôi làm gì đó khác đi với con đường bố mẹ hướng cho tôi thì sẽ thất bại.
Thời gian cứ thế trôi đi cho đến ngày mà mong ước được đi du học cháy rực trong lòng tôi khiến tôi không thể không chia sẻ với bố mẹ. Khi mẹ bảo câu: “Đi đi. Nếu con đã xác định đi thì hay đi đi.” mà tôi chỉ muốn òa khóc. Có lẽ mẹ cũng cảm nhận được nỗi niềm giấu kín trong tôi bấy lâu nay.
Giờ đây khi chỉ còn hơn 2 tháng nữa là tôi sẽ bay tới bầu trời tôi mơ ước thì tôi vẫn lo lắng vô cùng. Tôi biết con đường du học đối với gia đình tôi không phải là màu hồng, bố mẹ vẫn phải vay một khoản để cho tôi đi. Nhưng mà giờ đây tôi sẽ tự tin nói với bố mẹ rằng:
“Bố mẹ hãy tin con. Con sẽ tự chịu trách nhiệm 100% về tương lai của con sau này.”
Tôi nhận ra rằng mình đã trưởng thành. Còn bạn thì sao?
Người dự thi: Trần Thị Cẩm Nhung